Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 420: Càng Thần Bí Hơn

Mọi người xung quanh đều chấn động.
Đây là kỵ sĩ mạnh nhất nhân loại trong truyền thuyết, người vừa mới được nhắc đến trong câu chuyện lịch sử của thời đại kia?
Ebert, Messiah.
Hai nhân vật được ghi lại trong thời đại thần thoại truyền thuyết cổ xưa nhất đều xuất hiện, khiến cho người xung quanh ngây ngốc, tất cả đều cảm thấy có gì đó không ổn.
“Không tốt!”
“Quả nhiên là có người tới!”
Có người phản ứng lại, nhìn thấy Ebert, sắc mặt dần đọng lại.
Đây là vị Đại đế thứ hai của thời đại Ma Dược sau thời đại của Messiah - Ebert, lúc này sớm đã phụng dưỡng Thần tại Minh Giới, bây giờ tất nhiên là tới hưng sư vấn tội.
Lấy tính cách của Medusa, Messiah Quân chủ Đại đế chắc chắn không thể thoát khỏi tử vong rồi.
“Sớm biết như vậy ta đã không tới đây để nghe!”
“Chúng ta chết chắc rồi!”
“Chúng ta thật sự chết chắc rồi!”
Trong quán bar bắt đầu rối loạn, sắc mặt của không ít người đều trở nên kinh hãi, lộ ra vẻ hoảng sợ, bắt đầu run lên bần bật, hoảng sợ đối với uy hiếp của Ma Thần.
Trong lòng bọn họ vốn dĩ còn tồn tại một tia may mắn, kết quả vẫn là gặp phải.
...
“Messiah thúc thúc...”
Sheila nhìn thấy người tới thì sắc mặt xám như tro tàn.
Chung quy lại... vẫn tới, quả nhiên là tác phong tàn nhẫn của Ma Thần khởi nguyên.
Ebert dò xét một vòng quanh quán bar. Các cường giả của ba đại Vương quốc đều cúi đầu, làm bộ đang uống rượu dùng bữa, thậm chí ngay cả bộ xương khô của pháp sư vong linh luôn uống rượu ồn ào cũng rất sợ hãi, trở nên an tĩnh hơn. Toàn bộ quán bar đều im ắng, tựa hồ chỉ là một cái tiệm cơm bình thường.
Ebert chỉ cười cười. Mình không phải tới để động thủ, mà là để truyền đạt ý tứ của Ma Thần Medusa.
Hơn nữa, ý tứ cần truyền đạt còn khiến cho hắn cảm thấy quỷ dị tới cực điểm.
“Không nghĩ tới, thật sự là ngài.”
Ebert cười khổ một tiếng, “Ngài nói ta già nua, đó là tự nhiên... Ta đã rời khỏi thân thể, biến thành vong hồn, ngủ say ở sâu trong Minh Giới mới có thể sống tới ngày nay... Không giống ngài vẫn có thể bảo trì tuổi trẻ như cũ.”
Hứa Chỉ nhìn vị lão nhân này, phảng phất năm tháng cũng không đi quá xa, mà chỉ mới qua hơn mười ngày.
Albert do dự một lát, vẫn là mở miệng nói: “Ma Thần Medusa Ma muốn ta đến đây hỏi ngài, có còn nhớ những đêm đầy sao trời bên nhau kia hay không?”
Chuẩn Đế đang cúi đầu dùng bữa xung quanh:???
Đầu óc bọn họ đều trống rỗng, có chút chết lặng, hoàn toàn không phải là hình ảnh khủng bố giống như bọn họ tưởng tượng, sẽ đánh nổ toàn bộ thành Orwell, sau đó dư ba sẽ đánh chết bọn họ. Ngữ khí rất bình thản, phảng phất lão bằng hữu ôn chuyện, mà không phải lại đây để hưng sư vấn tội.
Đây mà là hẳn phải chết không thể nghi ngờ sao!
Không phải đi lên liền động thủ giết người sao?
Thì ra Messiah Quân chủ Đại đế có quen biết với Ma Thần?
Sắc mặt của bọn họ đều phức tạp, cảm thấy rất kỳ dị, hơn nữa câu nói này gì mà còn nhớ rõ mấy đêm chúng ta ở bên nhau kia, nghe như kiểu nữ tử bị phụ lòng đang chất vấn vậy?
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ vội vàng ném cái ý tưởng này ra khỏi đầu, lập tức phủ nhận. Đây có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, không có khả năng sẽ phát sinh gì đó, có thể là dò hỏi một chuyện gì đó.
Nội tâm của một cường giả Chuẩn Đế vẫn tương đối là ổn trọng.
Hứa Chỉ cũng trầm mặc một chút.
Biết rõ đây thật ra là đang dò hỏi.
Những người khác không hiểu ý tứ trong đó, nhưng mình thì hiểu.
Medusa là đang hỏi mình có phải có chung ký ức với Bách Hiểu Sinh hay không, có thể thấy được khung cảnh mà Bách Hiểu Sinh học tập vào ban đêm với nàng.
Nàng bên ngoài vô cùng hung dữ, nhưng lại thể hiện rõ tất cả trong lòng với Bách Hiểu Sinh, cùng nhau học tập. Nếu như mình thấy được, như vậy thì nàng sẽ giết mình để diệt khẩu, đoạt lại Bách Hiểu Sinh.
Vì thế, Hứa Chỉ mở miệng trả lời: “Buổi tối nào? Hai người chúng ta cũng không quen biết.”
Chuẩn Đế xung quanh tiếp tục ngồi uống rượu ở trong quán bar, làm bộ như là không nghe thấy gì.
Nhưng bọn hắn đã bắt đầu có chút không bình tĩnh.
Nội tâm có chút phát điên.
Các ngươi sao có thể không quen biết?
Bằng không thì với tính cách của Ma Thần thì đã sớm đánh chết ngươi rồi!
Messiah Quân chủ Đại đế nhớ kỹ lịch sử ngàn năm, lại không nhớ được ban đêm của hắn và Medusa?
Trí nhớ như vậy cũng quá cổ quái rồi?
Bọn họ đều đang nghiền ngẫm, cảm thấy có chút không thích hợp, tuy rằng cảm thấy loại suy đoán này rất không có khả năng, nhưng hiện tại thật sự là có chút quỷ dị, sẽ không thật sự là có quan hệ mông lung nào đó chứ...
Thật muốn chạy đi mà.
Chúng ta không muốn nghe!
Biết càng nhiều thì chết càng nhanh!
Nội tâm của bọn họ đang dần sụp đổ, bộ xương khô của pháp sư vong linh, Bán Thú Nhân to lớn, kiếm sĩ nhân loại cầm cự kiếm, lại không có một ai dám can đảm đứng lên, tiếp tục làm bộ cúi đầu uống rượu, ăn đồ ăn.
Quán bar vô cùng an tĩnh.
Ai biết tiếp theo Ebert lại mở miệng nói: “Ngươi không nhớ rõ mấy buổi tối kia, như vậy thì tốt... Ma Thần đại nhân nói: Chỉ có tâm của ngươi là thuộc về Medusa nàng.”
Mọi người:???
Trong lòng bọn họ đều đang rít gào, hoàn toàn phát điên.
Còn chưa kịp phản ứng lại được vài giây, Ebert lại nói tiếp nửa câu sau: “Mà bản thân Messiah Quân chủ Đại đế ngươi thuộc về Elmin.”
Hít!!
Gương mặt mọi người đều dại ra, hít hà một hơi.
Thì ra không chỉ có Medusa, mà ngay cả Minh thổ Đại đế cũng bị cô phụ sao...
Đũa của bọn họ rớt đầy đất, sợ tới mức chân đều mềm nhũn, run bần bật. Điều này thật là đáng sợ, đây là chân đạp hai thuyền sao?
Hứa Chỉ thật không biết nên nói gì, nhưng thật ra hắn vừa nghe đã hiểu được ý nghĩa trong đó của Medusa.
Các nàng đã thương lượng xong, muốn chia của, muốn đem kẻ đang sống sờ sờ là mình đây chia đều!
Messiah Đại đế mình thuộc về Elmin, mà tâm của mình… cũng chính là Bách Hiểu Sinh trong cơ thể, thuộc về Medusa.
“Ta hiểu được, nhưng ta sẽ không đồng ý với cách làm của các nàng.” Hứa Chỉ trả lời.
Xung quanh đang dựng lỗ tai lên để nghe lén, lập tức càng thêm sụp đổ.
Không thể tin được vào lỗ tai của chính mình!
Sheila bên cạnh cũng đang yên lặng thu thập đũa, làm bộ đang dọn dẹp, cũng sợ tới mức lại nói lắp.
Oa! Trời ạ! Ta đã nhìn thấy gì! Đó là Medusa! Ma Thần khởi nguyên Medusa! Thủy tổ Ma Thần ban cho chúng ta toàn bộ lực lượng! Lúc trước Peter Đại đế nói một câu hoa màu tím xanh chứ không phải màu đỏ, đã bị sống sờ sờ đánh nổ! Messiah thúc thúc thế mà!?
Thật là lợi hại!
Sheila lấy tay nhỏ che miệng, ánh mắt đầy ngạc nhiên cùng với vẻ không dám tin tưởng.
Messiah thúc thúc vậy mà lại mạnh đến mức độ này, hơn nữa không chỉ là Ma Thần, còn có Minh thổ Đại đế...
Ebert hỏi ra vấn đề tiếp theo: “Messiah Quân chủ Đại đế, Ma Thần đại nhân muốn ta hỏi ngài một vấn đề cuối cùng. Ngài cảm thấy... trận chiến đấu này chúng ta có thể thắng sao?”
Xung quanh lại càng thêm yên tĩnh, không còn có bất kỳ thanh âm nào, mọi người cảm thấy sự thần bí về Messiah này đã càng ngày càng cao.
Hai vị tồn tại tối cao cổ xưa vậy mà lại đang trưng cầu ý kiến về trận chiến này với hắn?
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận