Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 139: Nhiệt Tình Vì Lợi Ích Chung

Mọi người đều biết nếu như lại thua nữa thì thời đại của vu sư sẽ hoàn toàn thất bại và diệt vong.
Circe từ thời đại ba nữ vu cổ xưa, Emery từ thời đại Luyện Kim Đại Đế, Elmin và Charlotte là từ thời đại này.
Các nàng hầu như là tập hợp của các thiên tài tuyệt thế mạnh nhất từ các dòng lịch sử khác nhau của thế giới vu sư, mỗi người đều có điểm độc đáo riêng, mỗi cá nhân dù đặt ở đâu đều có thể dẫn đầu một thời đại.
Thậm chí, tài năng của họ cũng không thua kém Medusa quá nhiều, thậm chí Circe còn vượt xa, nhưng thời gian của bọn họ lại quá ngắn.
Circe và Emery xem như từ thời đại xa xưa, vì nhiều lý do khác nhau mà ngủ say đến hiện tại, khi thức tỉnh mới bắt đầu tu luyện trở lại, thời gian tu luyện của hai nàng thậm chí còn không bằng Elmin. Nếu được cho thêm một trăm năm nữa, có lẽ hai nàng có thể hoàn toàn bắt đầu từ Sử Thi sơ cấp, bước vào cảnh giới như Medusa, đột phá đến cảnh giới Bán Thần, sau đó tiếp cận "cánh cửa chân lý" như Medusa, nhìn thấy chân tướng của thế giới.
“Các nàng đều không nên chết ở đây, các nàng rõ ràng có tương lai tốt hơn, thành tựu sau này cũng sẽ không kém Tử Vong Đại Đế.”
“Thời gian ... quá thiếu thời gian rồi.”
“Nếu không phải vì Medusa Đại Đế hành động theo cảm xúc, cho các nàng thêm một chút thời gian …”
Một số người trong đám đông thì thầm một cách chua xót, một số thành kính cầu nguyện, một số đã sụp đổ và đang gào thét. Trước cảnh tượng chém giết đến long trời lở đất trên bầu trời ngập trong sắc đỏ thẫm kia, trước sự hủy diệt và chết chóc, bộ dạng xấu xí của mọi người đều hoàn toàn lộ rõ.
“Vương của chúng ta…”
Ngay cả các đại thần của ba Vương quốc nữ vu lớn cũng la hét, khóc lóc nức nở, xen lẫn với kích động và sùng bái.
Circe là vu sư thế hệ đầu tiên mở ra Vương quốc Tường Vi, một trong ba đại nữ vu thủy tổ, đã sống lại từ thời cổ xưa. Những nữ vu bản chất tà ác tất nhiên là rất điên cuồng và kích động. Mà Emery là tồn tại cường đại nhất trong lịch sử Vương quốc Bán Thú Nhân, nàng kiêu ngạo và có tài trí mưu lược kiệt xuất. Không ngờ được, sau bao nhiêu năm, nàng vẫn còn sống để chiến đấu vì sự tồn vong của Vương quốc Bán Thú Nhân của nàng.
Circe và Emery đều là những người đã chết trong mắt ba đại Vương quốc. Vốn họ có thể không cần đến, có thể giả chết thoát thân, nhưng hiện tại bọn họ lại chọn cùng nhau giúp sức.
Cho dù qua nhiều thế kỉ, ba đại Vương quốc có nhiều hiềm khích đến đâu, các trường phái âm mưu khác nhau và âm thầm ấp ủ kế hoạch gì, thì suy cho cùng, mọi người đều là vu sư, đều là con người, và họ vẫn có thể đoàn kết đồng lòng khi đối mặt với thảm họa này.
“Gilgamesh đã từng nói rằng, bài hát ca ngợi nhân loại là bài hát ca ngợi lòng dũng cảm.”
Tiếng than khóc thảm thiết vang lên từ trong đám đông. Trong hàng trăm năm dài dằng dặc, con người rơi vào những cuộc đấu đá nội bộ, giết hại lẫn nhau. Hiện tại họ mới hồi tưởng về câu nói được ghi lại trong lịch sử này.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì việc các nàng than khóc cũng không thay đổi được cuộc chiến này. Kẻ mạnh nhất trong các nàng chỉ là vu sư Truyền Thuyết, thậm chí bọn họ còn khó có thể tiếp cận dư âm của trận chiến long trời lở đất này.
Hô!
Charlotte vung ma kiếm, áp lực tinh thần khủng bố được giải phóng, hình thành từng vòng từng vòng gợn sóng vô hình, nhảy trên toàn bộ cánh tay của tà thần, sau đó đâm vào một cách tàn nhẫn.
“Pandora, động thủ!”
“Sinh mệnh chú vong.”
Circe mỉm cười ngọt ngào, đẹp đến kinh tâm động phách, một cỗ hơi thở khủng bố bùng lên.
“Độc vụ chi thứ.”
Trong cơn bão lớn, nữ yêu Bán Nhân Thú trẻ trung, xinh đẹp lại một lần nữa lao xuống một cách tàn nhẫn.
“Sóng gợn sinh mệnh.”
Trên người Elmin mặc một bộ giáp luyện kim, cũng tỏa ra hơi thở khủng bố.
Vu thuật khủng bố như mưa bão của bốn người đã làm lộ rõ chân dung thật sự của Tà Thần Cthulhu .
Tà Thần Cthulhu cũng đã hoàn toàn bước vào trạng thái chiến đấu. Làn da hắn lỗ chỗ, mái tóc đen thui, lần lượt lộ ra từng khuôn mặt quỷ khủng bố, than khóc, oán hận, tản phát ra hơi thở cuồn cuộn kinh khủng, với vô số xúc tu màu đen. Trên bầu trời xám xịt, hắn bắt đầu khuấy động tạo thành một vòng xoáy màu đen cực lớn, tập hợp lực lượng khủng bố, rồi bất thình lình bộc phát.
Oanh!
Bốn người bọn họ ngay lập tức bị bay ra ngoài, không thể đứng dậy được nữa.
“Suýt nữa bị các ngươi tập kích thành công rồi! Nhưng ngươi quá kiêu ngạo, dù Bán Thần có bị trọng thương thì các ngươi cũng không phải là đối thủ… Đây là đòn cuối cùng.”
Tà Thần Cthulhu lại một lần nữa tỏa ra hơi thở khủng bố, chuẩn bị tạo ra một cỗ lực lượng khủng bố hủy diệt thế giới.
“Đều đã tàn phế, cận kề cái chết.”
Ánh mắt của Cthulhu lướt qua bốn người đã ngã xuống đất, nhìn về phía nhóm nữ vu đại thần phía xa:
“Những người này đến đây vào lúc này hẳn là đang âm thầm chờ kết quả thắng bại đi, chắc cũng là những kẻ trung thành! Chỉ cần loại bỏ đám người này thì trên đời này sẽ không còn ai dám chống lại chúng ta nữa ... "
Oanh!!
Hơi thở khủng bố lại một lần nữa bùng lên.
Trong phút chốc, bầu không khí bị kìm nén như muốn hủy diệt toàn bộ dãy núi đang dần lan ra.
“Chúng ta đã… không thể trốn thoát nữa.”
Các nữ vu xung quanh nhìn nhau, họ đến đây và không có ý định rời đi, họ muốn diệt vong cùng với vị vua của họ.
Sử quan cung đình chuyên ghi lại lịch sử thở dài vô cùng phức tạp, âm thầm viết xuống một đoạn lịch sử, ‘Bản sách sử này hẳn sẽ là bản cuối cùng của vương quốc Babylon chúng ta.’
‘Thịnh vu chi mâu’ ghi lại:
【Vương quốc Babylon năm 937, Tà Thần Cthulhu hồi sinh, Đại đế Medusa tử vong, bốn đại nữ vu Sử Thi chiến bại, thế giới sắp bị hủy diệt】
Chỉ tiếc, cảnh cuối của ghi chép này không thể được truyền lại.
“Toàn bộ đều chết đi!”
Oanh!
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng khủng bố phát ra.
Tà Thần Cthulhu lập tức bùng phát hơi thở khủng bố, bốn tia sáng bắn ra, đủ để phá hủy toàn bộ dãy núi.
Nhưng mà, vu thuật khủng bố vậy mà không giết chết bốn vu sư trên mặt đất và những nữ vu đứng bên cạnh đến nộp mạng trước đó, mà chính là bản thân tự tấn công chính mình.
Bùm!
Toàn bộ Tà Thần như nổ tung.
Nhất thời từ thân thể của Tà Thần đột nhiên truyền đến ba đạo thanh âm, có cuồng bạo, có tức giận, có kích động, ngoài ra còn mang theo sự điên cuồng.
“Các vị, đạo vu thuật kia do chúng ta hợp lực chuẩn bị sao lại đánh trên chính thân của mình vậy? Vừa mới đánh vào vị trí kia, nếu không phải ta âm thầm đổi vị trí cơ thể, sợ rằng trong nháy mắt vừa rồi ta đã …”
Một giọng nói khàn khàn, nhịn không được bèn chậm rãi lên tiếng.
Đây là giọng nói từ một ông lão 60 tuổi đến từ nước Nga. Người ta nói rằng ông ta đã tham gia cuộc chiến năm đó, gừng càng già càng cay, trong nhà còn nuôi một con gấu đen làm thú cưng. Ông từng bị mời ra khỏi núi lần nữa. Trong những người chơi có mặt tại hiện trường, ông là lớn tuổi nhất.
“Thật trùng hợp! Tình cờ đánh đúng vào vị trí kia của ta! May mà ta chạy nhanh, nếu không đã chết rồi... Có lẽ Tà Thần Cthulhu đã không thể khống chế được! Phương hướng tấn công của vu thuật bị lệch đi nên mới đánh lên chính bản thân mình....Dù sao chúng ta cũng không phải là đầy đủ, có sai sót cũng là chuyện bình thường.”
Người đang nói chính là Bell.
Vị đồ tể cao to mạnh mẽ không thể kìm được mà âm thầm kêu khổ. Giọng nói hiện tại trở nên thành thật và nhút nhát hơn, hắn nói với những người khác:
“Các vị, đây chỉ là một tai nạn. Tất cả chúng ta đều sơ ý, nhưng điều này sẽ làm cho thân thể chúng ta không còn cường đại như vậy nữa.”
“Hả? Yamada đâu?”
Một giọng nói cất lên.
Một vị người chơi của nước Úc cực kỳ thành thật, lo lắng lắp bắp nói:
“Yamada, Yamada! Sao ngươi không lên tiếng thế! Chẳng lẽ vừa rồi vô tình đã đánh trúng phần thân Yamada đang giấu dưới cánh tay?”
“Ồ! Yamada đã không trốn thoát được. Đòn tấn công nhầm vừa rồi đã khiến Yamada đã bị out khỏi trò chơi rồi …”
Bell vô cùng chán nản.
“Huynh đệ Yamada đáng thương, thật không may đã chết. Đều trách chúng ta bất cẩn, nhưng chúng ta phải hoàn toàn thanh trừ hậu họa.”
Ông lão người Nga nghiêm nghị nói:
“Chúng ta phải tiếp tục những gì vừa làm.”
“Thư giãn đi mọi người! Lần này đừng có mà đánh nhầm hướng nữa đó.”
Bell hít một hơi thật sâu:
“Có thể sai lần đầu, nhưng đừng sai lần thứ hai, vì sai lầm đã giết chết một Yamada rồi.”
Hơi thở lại lần nữa bùng lên, từ từ tích tụ.
Bùm!
Trong một giây tiếp theo, hào quang đột nhiên bùng lên, bốn tia sáng lại xuất hiện, vẫn tập trung vào một vị trí nào đó của thân thể, Tà Thần lại bị phân thành từng mảnh.
Bell cười lớn ha ha:
“Lại đánh ta! Cũng may ta chạy nhanh! Ngươi không phải giả bộ! Hiện tại chúng ta vừa mới đánh bại bọn họ, đối phương còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn thì ngươi đã sốt ruột, muốn dùng toàn bộ công kích này để đánh lén và loại bớt đối thủ cạnh tranh? Ai biết chúng ta cũng đều nghĩ như vậy thôi!”
Hai bóng người kia im lặng trong chốc lát, chỉ là bí mật tấn công.
“Hahaha, đều chỉ là đang thể hiện kỹ xảo biểu diễn của mình thôi!”
Bell cười đắc ý:
“Nhưng đâu có ai là người thành thật đâu? Yamada, mày cũng không cần phải giả chết, khẳng định mày vẫn còn sống... Tao biết rằng mày là kẻ nham hiểm nhất! Chính mày đề nghị hợp lực để giết Long Tịch của Trung Quốc!”
Hơi thở của Yamada chậm rãi tỏa ra.
“Vẫn là do ta quá nóng vội, đúng là không thể giả vờ qua nổi đám âm hiểm bọn mày! Muốn tới thì liền đánh chính diện đi!”
Bell cười lớn ha ha, bốn người đánh thành một đoàn, trong nháy mắt, cánh tay bắt đầu công kích thắt lưng, bắp đùi làm ra dạng vặn vẹo, tấn công vào đầu của Bán Thần.
-----------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận