Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 334: Màn Đêm Buông Xuống (Hạ)

“Chúng ta sa đọa! Đánh mất đi thần tính của mình! Nhưng mà nhân tính phức tạp, có ác nhân, cũng có người lương thiện, kẻ ác nhân sẽ bị chúng ta giết chết, ta không tin Nhân tộc chúng ta không có giá trị tồn tại! Nhân tính vẫn luôn tồn tại ánh sáng chói lọi! Hãy viết lên trang Sử thi mênh mông cho chúng ta!”
“Bản chất con người vô cùng phức tạp, không thể phủ nhận, có người biến thành kẻ thú tính, cũng có người trở nên thần tính... Nhưng hơn nữa, quyết định bởi chính chúng ta, là thần hay là thú, cũng chỉ là một ý niệm nhân tính.”
Trong đêm tuyên chiến cuối cùng này, rất nhiều cuộc bạo loạn đã nổ ra, ngọn lửa rợp trời, tiếng gào thét điên cuồng, đủ loại hỗn loạn hắc ám khủng khiếp.
Sự hèn nhát cũng lòng dũng cảm, được phân hóa thành hai loại người.
...
Rầm rầm.
Ánh lửa lấp lóe tia sáng ở trong đêm tối.
Irrfan đưa Gilna đến một thị trấn ánh lửa ngợp trời, khắp nơi đều là cướp bóc, đốt phá, chém giết.
Hắn thấy được nhân tình thế thái muôn màu.
Có lão nhân ngoan đạo với mái tóc trắng quỳ ở trên mặt đất, đã khuất phục trước vận mệnh, cầu nguyện cho chủng tộc của mình sẽ sớm nghênh đón diệt vong.
Hắn thấy được một một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt dữ tợn, trong tay cầm đồ đao nhỏ máu, lao về phía dân cư dưới ánh lửa ngợp trời, khuôn mặt điên cuồng hung bạo, vung đao về phía một người phụ nữ trẻ đang ôm con nhỏ.
Hắn còn chứng kiến từng người từng người cường giả, mặc áo giáp, tự phát thành một đội bảo vệ, nổi giận xông lên, đồ sát những kẻ côn đồ kia.
Bỗng nhiên, ở bên trong ánh lửa ngợp trời, có một vị lão nhân tóc trắng xoá đi tới,
“Ngài là... Ngài là Thủy tổ Nhân tộc Irrfan sao?”
“Ta...”
Hắn giật mình, nhìn vị lão nhân bên trong tràng thảm họa, trong nháy mắt có chút thất thần,
“Ta không phải, ngươi nhận sai rồi, ta chỉ là một người bình thường mang theo thê tử chạy nạn mà thôi.”
“A.”
Vị lão nhân tóc trắng hiện lên vẻ thất vọng, run run rẩy rẩy xoay đầu rời đi.
“Ta...”
Irrfan vỗ nhẹ lồng ngực, lát sau mới thở nổi,
“Ta thật nhu nhược, ta vậy mà...”
Hắn nhìn nỗi thống khổ đang lan tràn trên mảnh đại địa này.
Tất cả đều là do hắn mà sinh ra, nhưng hắn không muốn gánh vác và đối mặt với mọi thứ, hắn sợ hãi và khủng hoảng.
Ngay từ đầu, hắn đã tính kế, cho rằng sẽ giành chiến thắng, lại mắc phải sai lầm, bị sinh mệnh cổ thụ phản bội, thắng thì đương nhiên tốt đẹp, nhưng không thành, lẽ ra hắn phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm và thất bại của mình, nhưng hắn lại không nguyện ý gánh chịu và trả giá cho những sai lầm đó.
Hắn sáng tạo ra toàn bộ quần thể, nhưng không thành công tạo ra hoàn cảnh sống cho bọn họ, lật đổ sự thống trị của những sinh mệnh cổ thụ, để bọn họ rơi vào trạng thái gần như diệt tuyệt.
Hắn hiểu rõ rằng bản thân mình còn quá nhỏ yếu, nội tâm vẫn luôn giãy dụa, chưa bao giờ thành công và hoàn toàn là một kẻ thất bại.
Bên trong hiện thực, chính mình là một viên chức đi làm, cả ngày bị sếp mắng chửi, đồng nghiệp bắt nạt, thế mà ở trong hiện thực vẫn phải nén giận, không dám xúc phạm người khác, tan tầm trở về, ở trên mạng Internet, hắn lựa chọn phương thức đánh ra trọng quyền, nhục mạ cư dân mạng, khí thế như mây bay gió chảy, trút xuống một bụng oán khí.
Nhưng suy cho cùng thì hắn cũng có tài năng vô cùng lợi hại, ở bên trong trò chơi «bào tử tiến hóa» này, cũng đã được phát huy, thành công trong quá trình tiến hóa giống loài.
Hắn nở nụ cười khổ,
“Trước đây, ta vẫn luôn cảm thấy ông trời già không công bằng, để ta có tài nhưng không gặp thời, nhưng hiện tại ta chỉ có thể thừa nhận, không phải ai có tài năng thì cũng có thể trở thành anh hùng, gánh vác mọi thứ, ta không có bản lĩnh tương xứng... Bên trong hiện thực ta vô cùng nhỏ yếu, thậm chí là trên mạng bị người khác mắng là anh hùng bàn phím... Nhưng trước mắt là do ta phạm sai lầm, ta nên gánh chịu sự hưng vong của Nhân tộc trên lưng và hoàn toàn đứng ra!”
Yumia khủng bố kia, những năm này nàng quá cường đại, hiện giờ nếu chính mình xuất hiện ở trước mặt nàng, chắc hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
“Nhưng mà ngay cả như vậy, biết rõ rằng muốn chết, ta cũng muốn...” Hắn toàn thân trở nên run rẩy.
Hắn nói với chính bản thân mình: Đây là vì hắn phạm vào tội nghiệt, cần phải trả nợ!
Thế nhưng trải qua một đêm suy nghĩ, bầu trời nghênh đón bình minh, dòng máu nóng không sợ tử vong dần dần lãnh đạm xuống, không khỏi suy nghĩ nói:
“Ta không thể giả vờ ngớ ngẩn, ta đi qua cũng sẽ chịu chết, còn không bằng mang theo một số Nhân tộc còn lại, tiếp tục lẩn trốn, như vậy, ta cũng có thể cùng Gilna tiếp tục cùng nhau du sơn ngoạn thủy, trải qua cuộc sống hạnh phúc...”
Hắn vẫn khuất phục trước kẻ mạnh.
Hắn bỗng nhiên tự nhủ với bản thân như vậy: Trước kia chính mình nhẫn nhịn nhiều lần rồi, vì sao hiện tại không nhẫn nhịn thêm một lần, như thế, có thể tiếp tục ở bên cạnh Gilna...
Thế giới của ta quá hèn mọn, chỉ có thể lo cho bản thân ta, chỉ có thể phát tiết ở trên mạng, nhưng hiện tại không quá quan trọng, ta đã có người ưa thích, chỉ cần ta còn có Gilna, và ở bên cạnh Gilna, thì cho dù trả giá đắt như thế nào, tiếp nhận tiếng xấu gì...
Hắn quay người, muốn kéo theo Gilna rời đi, Gilna lại hất tay ra.
“Nàng!?”
Irrfan kinh ngạc nhìn nàng, nét mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, ôn nhu hiền lành như Gilna vậy mà lựa chọn chống lại hắn.
“Ta luôn nghĩ rằng, ta đã từng yêu thích vị Yumia đại đế, mang theo tộc Elf quật khởi, hắn dũng cảm và không biết sợ hãi, tốt bụng và có trách nhiệm... Nhưng có lẽ là ta sai rồi, ta nhìn lầm.”
Gilna nhìn hắn, rưng rưng nước mắt kêu rên,
“Đó là... Con của chúng ta.”
Hiện thực rất tàn khốc, không phải tất cả mọi người có thể nâng đỡ gánh nặng, bên trong hiện thực Mộc Mộc không có gì đáng nói, cũng chỉ là một người bình thường, không phải là một trong số những người anh hùng.
Nhìn chung, các triều đại trong suốt chiều dài lịch sử, đứng trước tử vong biết rõ sẽ tử vong, vẫn như cũ mạnh dạn bước ra, phải là người vô cùng dũng khí, một trong một vạn người.
Mà một loại người này, không ngoại trừ chỉ có thể có hai loại kết quả.
Loại thứ nhất trở thành anh hùng.
Loại thứ hai trở thành liệt sĩ.
...
“Hắn đi rồi.”
Arthur khoác áo giáp nặng nề trên người, nắm chặt thanh thiết kiếm lớn, dù gì giọng nói cũng hơi cô đơn.
Bên trong bóng tối truyền đến một âm thanh,
“Phụ thân của chúng ta a... Hắn có thể ăn cắp trái cấm, cũng chứng tỏ là kẻ tham lam đầu tiên của thế giới này, là sinh mệnh tội nghiệt có trí tuệ, hắn e ngại tử vong, đó mới là bình thường nhất, đó mới là một con người bình thường, chính vì có phụ thân... Mới có chúng ta, trong lòng chúng ta cũng do dự không quyết định khi gặp chuyện, mang theo sợ hãi, lo âu, hèn nhát...”
“Ngươi thật sự muốn giúp đỡ ta sao?”
Arthur hỏi.
Bên trong bóng tối truyền đến âm thanh,
“Nếu các ngươi chết rồi, với tâm tư thiết huyết của đại đế Yumia, tiếp theo là cuộc lẩn trốn của chủng tộc chúng ta dưới lòng đất, huynh đệ chúng ta cùng đoàn kết với nhau, vì nhân tộc và chủng tộc ác ma, quyết chiến với Yumia đại đế!”
Sự hèn nhát cùng lòng dũng cảm, tại nơi này vẫn hóa thành hai loại người.
----
Bạn cần đăng nhập để bình luận