Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 373: Chia Cắt Thục Địa, Trong Năm Trăm Dặm Đều Là Thục Đạo

Rầm rầm!
Một kiếm này quá mức đáng sợ, một kiếm rơi xuống, mặt đất liền nứt ra một cái khe thật lớn, biến thành một vực sâu vô tận, hai bên nhô lên thành một vùng núi kéo dài mấy trăm dặm.
Thiên giới được giấu trong hư không cũng bị xé rách.
Mơ hồ nhìn thấy từng tòa tiên cung lầu các, núi sông hùng vĩ tráng lệ, khắp nơi đều lộ ra đạo vận kinh người.
Những Cự Linh Thần khoác kim giáp trấn thủ Nam Thiên Môn cao cao tại thượng đứng ở trong đó, dường như đã tồn tại từ thời vô cùng cổ xưa,
“Người nào ở Hạ Giới vừa mới phá vỡ hư không?”
“Ồ? Chiến tranh nơi hạ giới, lại tạo ra dãy núi kéo dài như thế. Thế gian vậy mà lại có yêu nghiệt kinh thiên động địa tới vậy, đây là tu vi Chuẩn Đế! Nhưng uy lực như này, đã vượt qua Chuẩn Đế bình thường, thậm chí đã tiếp cận tới Thiên Đế cổ đại!”
“Nhưng khinh nhờn Thiên Đình như vậy, đáng trách!”
Có Cự Linh Thần thì thầm, vừa định hạ phàm, lại thấy lẫn trong đám hiệp khách kia có một thiếu nữ đáng yêu mặc thanh sam đang yên lặng ăn mứt quả, không ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Là Địa Mẫu…”
“Không thể động vào, bằng không nàng sẽ lại làm khó dễ nhóm thần tướng Nam Thiên Môn chúng ta.”
“Dù sao, tên người phàm kia cũng rất lợi hại. Tuy nàng không có bất cứ tu vi gì, nhưng ngoại trừ Thiên đế hạ phàm, còn lại không ai là đối thủ của nàng ta. Chúng ta mà đi xuống, sẽ bị đánh chết trong nháy mắt.”
Mấy Thần tướng mặc kim giáp được tắm mình trong thần quang nghẹn họng, bỗng nhiên cảm thấy dường như không thể trêu chọc bất kỳ ai trong thế gian này cả, bọn họ đành yên lặng chữa trị hư không, xong rồi lại tiếp tục ẩn núp ở trong Nam Thiên Môn.
Trong sự hoảng sợ của vô số người, mây mù lẫn lộn, một thiếu nữ cụt tay, khuôn mặt bình tĩnh, đang ngồi trên một thanh tiên kiếm bằng ngọc lưu ly trôi lơ lửng ở phía chân trời.
Thanh kiếm kia giống như một thần vật tuyệt thế, thân kiếm trong suốt như mảnh ngọc lưu ly chiếu sáng khắp mặt đất, còn mạ trên mình một tầng ánh sáng vàng, thậm chí còn khiến cho quần áo của bọn họ cũng nhuộm một vòng sáng mờ.
Nàng thản nhiên mở miệng, nhìn hai đại quân đội phía dưới,
“Ở giữa Triều đình và Thục địa cần có thứ chắn ngang, ta dùng một kiếm chém ra một dãy núi kéo dài năm trăm dặm, để hai nơi khó có thể liên hệ lui tới. Đây chính là Thục đạo!”
“Thục đạo, dân cư thưa thớt, cực kỳ cằn cỗi, khó có thể đi qua, Liễu mỗ sẽ dựng lên một tiên môn ở trên đỉnh Thục Sơn, đón nhận người hữu duyên.”
“Kiếm tiên giả, dùng kiếm để tu tiên, bản thân vẫn là người phàm như cũ, có sinh lão bệnh tử, tu luyện kiếm này có thể chém trời chém trăng, chém núi chặt sông.”
“Ngoài ra, bổn môn không thu nhận võ tu và nho tu, chỉ nhận người phàm không thể tu luyện được làm môn đồ!”

Giọng nói của nàng trong nháy mắt đã vang vọng ra toàn bộ lục địa.
Vô số Chưởng môn, thậm chí là triều đình, trong nháy mắt đều chấn động.
“Nàng ta là người phương nào? Một kiếm lập núi, vắt ngang năm trăm dặm, thay trời đổi đất!”
“Vắt ngang Bắc Thục địa, trấn thủ ở trên Thục đạo?”
“Kiếm tiên? Người phàm không có tu vi, có sinh lão bệnh tử, nhưng lại có thể chém trời chém trăng chém núi chặt sông, thậm chí là đi vào Tiên Giới? Sức chiến đấu của nàng ta đã vượt qua những người cùng cảnh giới Chuẩn Đế, không ai là đối thủ của nàng!”
“Không thể nào! Chỉ là người phàm sao lại có thể chiến đấu với tiên nhân…”
Vô số người đều bị chấn động.
Sự tồn tại của vị Kiếm tiên này quá mức khó tin, sâu không lường được.
Hơn nữa điều càng kỳ dị hơn chính là, nàng không có tu vi, không cách nào giao cảm khí tức để xác định sự tồn tại của nàng, thanh kiếm có uy lực kinh người của nàng cũng là vật chết, ẩn nấp ở trong vỏ kiếm, khí tức không hề chuyển động.
Nàng âm thầm đánh lén, đột nhiên xuất hiện, ai có thể chống đỡ được?
Vô số người bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong vòng chưa tới 100 năm này, giống như kìm nén cái gì đó, không ngừng bộc phát thúc đẩy, đầu tiên là có Đại nho Hồ Nhân Nông thành lập Long mạch, Thần Đạo được sinh ra, hiện tại lại có Thục đạo Kiếm tiên. Thời đại… có lẽ sẽ triệt để thay đổi!
Dãy núi khổng lồ vắt ngang qua chia cắt hai bên, giao tranh của hai bên chỉ có thể ngừng lại.
Ba ngày sau.
Tin tức dần dần lan truyền ra, có người phàm nghe thấy tin tức tìm tới, nhìn thấy dãy núi to lớn khúc khuỷu đột nhiên xuất hiện, nghe được những lời nói ở trong trấn nhỏ, bắt đầu khóc lớn, lệ rơi đầy mắt.
“Vậy mà đúng là sự thật!”
“Người bình thường như chúng ta cũng có thể có được năng lực hùng mạnh như thế này!”
Rất nhiều người đều không có tư chất để tu luyện, kinh mạch tắc nghẽn, suy cho cùng người có thể tu luyện được cũng chỉ là một phần nhỏ, bọn họ có thể có nghị lực, có thể có quyết tâm, lại chỉ bị kẹt một điều là không thể bước lên con đường tu luyện, theo đuổi giấc mộng của bản thân mình.
Lúc này, trong khách điếm, trong tửu lâu, người dân nghị luận càng ngày càng nhiều.
Một người Chuẩn Đế Truyền Kỳ đột nhiên xuất hiện trên thế gian, lập tức khiến cho toàn bộ giang hồ sôi trào, triều đình động dung, thậm chí Thiên đế cổ xưa trên Thiên Đình cũng bắt đầu nghe thấy.
Vả lại trên Thục Sơn còn thành lập Thục Sơn Kiếm Phái!
“Những người bình thường có kinh mạch bị tắc nghẽn như chúng ta cũng có thể tu luyện, đi lên con đường trở thành kiếm tiên, người phàm không thể trường sinh, nhưng lại có được sức mạnh kinh thiên động địa.”
“Ta cảm thấy điều này là không thể nào, người thường như chúng ta, kinh mạch bị tắc nghẽn, làm sao có thể tu luyện được? Ngươi có nhớ con của lão Lý ở cách vách trấn chúng ta không, đi khắp nơi bái sư, cuối cùng bị lừa tán gia bại sản.”
“Nhưng mà nghe nói Thục Sơn Kiếm Phái kia chỉ nhận người phàm không thể tu luyện mà thôi.”
“Đã điều tra ra rồi, thiếu nữ kiếm tiên cụt tay kia chính là lão phụ nhân cụt tay năm đó đã chặn trước xe ngựa, thật sự là gặp được phúc lớn.”
“Ha ha ha! Thánh nữ của các môn phái lớn, đủ loại tư chất trác tuyệt, chắc là muốn giận tới điên lên luôn rồi đi? Bị một người phàm còn là một lão phụ nhân nhặt được tiện nghi rồi? Quá buồn cười! Quá buồn cười!”
“Bách Hiểu Sinh kia có thể nào là một Tiên Thiên cổ xưa từ Tây Kỷ Nguyên không? Người đi theo hắn, một người mở Thần đạo, một người trở thành Kiếm tiên… Là nơi giao thoa số mệnh trong thiên hạ, gió nổi mây phun.”
Trên giang hồ càng ngày càng xuất hiện nhiều nghị luận, thanh danh của Bách Hiểu Sinh cũng càng lúc càng lớn, mỗi người đều khao khát hướng tới.
Thậm chí có một ít người thường bắt đầu không nhịn được, muốn đi lên Thục Sơn khúc khuỷu hiểm trở, tìm kiếm cơ duyên gặp được Kiếm tiên trong truyền thuyết trên đỉnh núi mây mù mờ mịt kia.
“Không tu trường sinh, tu một đời ngự kiếm thong dong tự tại trong thiên địa, chẳng phải rất sung sướng sao?”
Trên Thục đạo gập ghềnh cao chọc trời, ánh mắt của vô số người phàm đều rực lửa, nội tâm tràn đầy quyết tâm.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận