Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 576: Tìm Ta Làm Gì?

Phù!
“Thành công rồi, cũng may trước đây đã dùng Messiah đột phá một lần... Hiện tại rốt cục đột phá đến cảnh giới cấp bảy, lại bị mất đến nửa tháng.”
Hắn âm thầm cảm thụ tình trạng thân thể mình, là một loại năng lượng thay đổi về chất vô cùng đáng sợ,
Hứa Chỉ bỗng nhiên nở nụ cười khổ, trong nháy mắt cảm giác đầu to ra,
“Đây chính là sáu bảy mươi phần năng lượng thành Thần đấy! Mới đột phá Thiên Đế... Trước kia đám người Ermin, Đế Kỳ, Phượng Hoàng cũng mới chỉ là năng lượng của sáu bảy vị Thần, đã cho ta từ cấp một đạt được cấp sáu Chuẩn Đế... Mà hiện tại, mất đến sáu bảy mươi phần năng lượng thành Thần, một tôn Thần linh cao cấp sinh ra, mới khiến cho ta miễn cưỡng đột phá từ Chuẩn Đế lên cấp bảy.”
Sự chênh lệch quá xa!
Ngay cả khi Hứa Chỉ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng nghẹn họng trân trối.
Đột phá cấp bảy cần nhiều năng lượng như thế, vậy sau này thì sao?
Càng là tăng trưởng theo cấp số nhân.
Tuy nói đám người Elmin, Đế Kỳ, Phượng Hoàng đã là Trung Vị Thần linh, thậm chí tiếp cận cảnh giới cao... Năng lượng không kém Sakura đại đế bao nhiêu, nhưng cũng không phải là tính toán như vậy, bọn họ sẽ không chịu thua thiệt.
Bởi vì sau khi thành Thần, bọn họ đã không bị ảnh hưởng bởi các cuộc đại diệt tuyệt định kỳ, năng lượng của chính mình ngày đêm tu luyện khắc khổ sẽ không chia hoa hồng với Hứa Chỉ... Chỉ có năng lượng một lần đại diệt tuyệt mới chia cắt cùng Hứa Chỉ.
Giết chóc diễn ra, mới có thể làm cho mình đạt được thu hoạch.
Thậm chí khiến cho Hứa Chỉ có loại ý nghĩ kích động, chậm rãi vỗ béo những vị Thần này và chờ bọn họ vất vả đột phá Trung Vị, Thượng Vị, sau đó lại giết chết để lấy năng lượng! Đương nhiên, ý tưởng tát ao bắt cá cần phải được hạn chế.
Trong tương lai, đám người Medusa, Elmin, Đế Kỳ này đều là thành viên nòng cốt của Trùng tộc.
“Cuối cùng đạt tới cảnh giới cấp bảy rồi, sức mạnh của Thiên Đế.”
Hứa Chỉ khe khẽ thở dài.
Trước đó, hắn một mực không đi gặp Caroline, là bởi vì bản thân đang hấp thụ nguồn năng lượng đại diệt tuyệt khổng lồ, không thể phân thân...
Thế giới Mỹ Thực bên trong cơ thể.
“What the f*ck! Long trời lở đất!”
“Thế giới biến hóa?”
Vô số người trợn mắt há hốc mồm, nhìn mặt đất thế giới đang điên cuồng mở rộng, thương hải tang điền chuyển dời.
“Đội ngũ lập trình trò chơi quá bá đạo, thay đổi phiên bản mới cũng không nói một tiếng!”
“Ta thổi phát nổ!”
“Các huynh đệ, gan quá!!”
...
Ở trang trại Michia.
Bầu không khí bên trong khu phế tích hoàn toàn tĩnh mịch, di tích đô thị xưa kia còn sót lại, xi măng cốt thép đã hiện đầy hoa tươi và dây leo.
Đại Đế Sakura ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ vào tấm bia mộ Caroline, đào móc ra một cái mộ huyệt hình chữ nhật, đó là vị trí an nghỉ của chính nàng, phần mộ nằm ở bên cạnh ngôi mộ Levis.
Động tác của nàng rất chậm rất chậm, sắc mặt ôn nhu điềm tĩnh, giống như một người bình thường đi tảo tảo mộ tế điện. Nàng bắt đầu lau sạch phần mộ của Levis tiên sinh, quét sạch cỏ dại, đặt lên hoa tươi... Động tác vô cùng trang trọng, trĩu nặng. Lăng mộ của Levis có ý nghĩa quá lớn.
Nàng dường như đang dùng phương thức này, nhằm chờ đợi một điều gì đó.
Nàng sửa sang lại phần mộ trong vô thức, nhìn toàn bộ nghĩa trang trống rỗng, vô tình nảy sinh ra nỗi cô đơn nhàn nhạt. Đôi mắt nàng tràn đầy tro tàn, nàng quá mệt mỏi, nội tâm có loại ý nghĩ mãnh liệt: Cần phải nhanh chóng tìm một người để chứng minh chính mình không phải là duy nhất, ở trong kiếp luân hồi của nền văn minh này vẫn luôn có đồng bạn, có một người thủ mộ của nền văn minh khác tồn tại... Nhưng vẫn chưa đợi được hắn.
“Ta mong đợi một trận tử vong diễm lệ.”
Xoạt!
Cơn gió thoảng qua lất phất.
Bỗng nhiên một giọng nói từ xa xa vọng đến, trống trải xa xăm.
Cả người Caroline run lên, đồng tử trợn to, xoay đầu nhìn lại. Bóng dáng mông lung của một người thanh niên vu sư đang đi tới, giống như bước ra từ ánh sáng xán lạn,
“Trong khoảng thời gian nhàn hạ thật lâu trước đây, ta đã không ngừng nghĩ đến một cảnh tượng: Ta sẽ mặc đồ vest màu đen thẳng tắp, yên tĩnh nằm ở trong quan tài, chắp tay trước ngực, hưởng thụ giấc ngủ ngàn thu của sinh mệnh... Ta thật sự rất chờ mong, thậm chí ta cũng không cách nào lý giải được loại tâm tình này.”
Hứa Chỉ dừng lại bước chân và trầm mặc một chút, sau đó nói với nàng:
“Năm đó, Levis đã từng nói với ta như vậy ở chính nơi này... Không nghĩ tới, hôm nay ngươi cũng đi lên một bước này... Xây dựng ngôi mộ cho chính mình.”
Hắn nhìn qua một mảnh mộ địa này, cuối cùng cũng hơi xúc động.
Tuế nguyệt là vũ khí tàn nhẫn nhất trên đời, Caroline cũng đã trở thành Levis năm đó, rõ ràng có thể không chết, nhưng lại muốn chôn cất chính bản thân mình, rời khỏi thời đại mà mình vốn là chúa tể, chìm vào an nghỉ ngàn thu.
Có lẽ ở một mức độ nào đó, vận mệnh thực sự là... Một vòng luân hồi.
“Ta...”
Đôi mắt tro tàn của Caroline bắt đầu bùng lên một chút chờ mong.
“Ngươi muốn tìm ta để làm gì?”
Hứa Chỉ cười khẽ nói.
Caroline giật mình, bỗng nhiên phát ngốc tại chỗ, đôi mắt vô thần hiện lên vẻ mờ mịt.
Đúng vậy, ta phải làm sao để tìm được Thần linh siêu cổ đại đây?
Nàng lúc trước vẫn luôn điên cuồng đi tìm Thần linh siêu cổ đại.
Nàng đi khắp núi sông đại địa chính là để tìm kiếm chân tướng về sự hủy diệt của nền văn minh cổ đại. Nhưng chân tướng sớm đã được tìm thấy dưới một góc nhìn khác, không cần phải tiếp tục tìm kiếm Thần linh siêu cổ đại nữa, nhưng từ sau khi biết được sự thật về luân hồi thì cảm giác muốn tìm kiếm Thần linh siêu cổ đại của nàng lại càng thêm mãnh liệt! Chờ sau khi lấy lại tinh thần, thời điểm chân chính đối mặt với hắn thì nàng mới phản ứng lại rằng mình căn bản không có lý do gì để tìm hắn...
“Tìm ta làm gì?”
Hứa Chỉ lại cười nói: “Lại muốn mời ta uống trà sữa sao?”
Đôi mắt Caroline trở nên chết lặng, hồi lâu cũng không phản ứng lại.
Thiếu niên trẻ tuổi kia vẫn lười biếng nhàn nhã đứng ở nơi đó, giống như là năm đó nhận được điện thoại của mình vậy, đi vào phòng nhìn thấy lão già là mình rồi nói câu nói đó.
“Không nhận ra sao? Là ta.”
Hứa Chỉ cười nói, lại là câu nói năm đó, không sai một chữ.
“Ngươi là máy đọc lại sao? Sao có thể nói giống hệt năm đó vậy.” Trong lòng Caroline vốn dĩ cực kỳ áp lực, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười, nàng cũng nhịn không được mà nói ra câu nói của mình năm đó:
“Tại sao ngài vẫn nói chuyện như thế... Ta đến nay vẫn còn không dám tin rằng ngài là Thần linh cổ đại!” Caroline vừa cười vừa nói, hốc mắt của nàng cũng đã ươn ướt, hồi ức ngày xưa chợt hiện lên.
Vẫn là lời nói năm đó, nhưng hoàn cảnh khác biệt khiến nàng cảm thấy chấn động, đầu óc nàng lại trở nên thất thần.
Toàn bộ dường như trở về như lúc trước?
Thời khắc ban đầu kia, mình đưa ra khế ước ma thú và được Thần tán thành, được Thần hôn lên trán, sau đó hoàn toàn trở về lúc ban đầu?
Trong đầu nàng chính là nỗi cô độc và tịch mịch.
Nàng không ngừng chạy như điên trong cái thế giới mới này, muốn thoát khỏi thế giới này, thậm chí muốn tiến vào giấc ngủ ngàn thu ở trong mộ, cái loại cảm giác này thật sự rất khó chịu. Một người đang mang trên mình toàn bộ văn minh và bảo hộ quá khứ của bọn họ.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận