Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 442: Tồn Tại Đặc Biệt

Thánh Quang Thành, Dandis.
Vây xung quanh đài phun nước là những kiến trúc màu trắng nhạt, ở chính giữa đài phun nước chính là pho tượng của Thần trí tuệ mà bọn họ xây dựng lại.
Trong tay Thần trí tuệ đang cầm một quyển sách, đứng trong đài phun nước nhìn lên bầu trời, khắp cả người của pho tượng Thần này đều tỏa ra một vòng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Có vài đứa trẻ con đang đùa giỡn với nhau ở bên cạnh đài phun nước, chúng cầm trong tay những thanh kiếm gỗ nhỏ, chơi trò đóng vai thành Quốc vương và Dũng sĩ.
Xung quanh là những tín đồ mặc trang phục màu trắng, tiếp tục đi về phía trước.
Rầm rầm!
Đài phun nước bắt đầu khởi động, từng con chim trông giống như bồ câu đang đậu ở trên tảng đá dùng mỏ sửa sang lại bộ lông chim trắng nõn của mình.
Không có bất kỳ ai nhìn thấy vị Thần duy nhất mà bọn họ tin tưởng, Hermes, đang ngồi bên cạnh đài phun nước, yên lặng đọc quyển sách trên tay, hắn khoác lên người mình một bộ thần bào trắng như tuyết cân xứng với dáng người thon dài của mình, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền thủy tinh màu trắng vô cùng tinh xảo.
Người đàn ông đó đẹp tới mức không giống như một sinh linh ở trên thế gian này, mà là một vị Thần ở trên bầu trời.
“Giống thư sinh y như đúc, cũng thích đọc sách, trên tay luôn cầm một quyển sách.”
Hồ Hải Hàn ngồi trên băng ghế dài ở phía xa xa trong quảng trường đài phun nước.
“Bởi vì, vốn dĩ chính là một người mà.”
Manh Muội ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài xem diễn đàn, nàng đã tìm được tiết tấu rồi, đánh chữ trong chớp mắt xong lập tức vào lại, có thể trao đổi rất nhanh, cũng sẽ không đánh mất quá nhiều thời gian.
“Điểm khác biệt, chính là hắn ta có trí tuệ, thần bí vĩ đại, làm cho người ta nhịn không được mà thần phục, khi ta giao lưu với hắn, cảm giác rằng mình đã hiểu thêm được rất nhiều chuyện.”
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn ở bên cạnh nhìn, lộ ra ánh mắt mơ ước,
“Hắn thật là đáng sợ, thật là đáng sợ! Tại sao hắn lại có được loại trí tuệ kinh người tới vậy! Hắn đang không ngừng thôi diễn, dung hợp tri thức ở trong đầu của hắn!”
“Bởi vì hắn…là Thần trí tuệ! Trong giáo lý tối cao của Quang Minh Giáo Hội…con người cổ xưa không khác gì dã thú cả, ban đầu con người không hề có năng lực tự hỏi, là Thần trí tuệ Hermes đã giao cho mọi người trên lục địa quyền năng ‘tự hỏi’, mang ‘trí tuệ’ giao cho con người, mọi người mới có thể tự hỏi, sáng tạo ra nền văn minh, tách mình ra khỏi dã thú…” Manh Muội nhẹ giọng nói,
“Hiện tại, Bách Hiểu Sinh phiên bản nâng cấp này mới thật sự là một bản thể hoàn chỉnh! Trí tuệ và tư duy của chúng sinh đều hội tụ lên trên người của hắn.”
Chỉ có nàng mới biết được rằng, sinh mệnh đặc biệt như này đáng sợ tới mức nào!
Chồng lên kính tượng không gì không biết Bách Hiểu Sinh hình tượng trí tuệ mà chúng sinh cho hắn, cộng với số lượng hương khói khủng bố.
Ba thứ kết hợp lại với nhau, làm cho một tồn tại đặc biệt ra đời.
Trong thế giới Ma Dược, Bán Thú Nhân, loài người, Đế quốc vong linh tổng cộng chỉ có hơn sáu mươi triệu dân cư, bình quân thì trong ba người sẽ có một người là tín đồ của Quang Minh Giáo Hội, thậm chí có một ít gia đình từ nhỏ tới lớn trong nhà đều là tín đồ của Quang Minh Giáo Hội, lưu truyền mấy đời, mỗi cuối tuần đều sẽ đi tới giáo đường cầu nguyện.
Hắn có khoảng bốn mươi triệu tín đồ thành kính!
Chất lượng gấp ba lần so với dân chúng của thế giới Hoang Cổ! Cũng chính là tín ngưỡng của một trăm hai mươi triệu sinh linh!
Đủ loại nguyên nhân, khiến cho hắn trở thành một tồn tại đặc biệt.
“Hắn đang điên cuồng thôi diễn, hắn có thể sánh được với Thiên đế Đế Kỳ thời đại cổ xưa không?”
Hồ Hải Hàn ngạc nhiên nói:
“Nghe nói Thiên đế Đế Kỳ cổ xưa cũng cực kỳ am hiểu thôi diễn, học tập tuyệt học của những người khác, thậm chí liếc mắt một cái thôi cũng đã có thể nhìn thấu.”
Manh Muội nghiêm túc suy nghĩ, lưỡng lự một lúc lâu,
“Không thể sánh được. Suy cho cùng hắn không phải là một sinh linh sống, tuy rằng năng lực thôi diễn của hắn rất lợi hại, nhưng lại khuyết thiếu một ít trí tính. Đổi cách khác để nói, hắn giống như là tư duy của chúng sinh hội tụ lại thành một cái máy tính siêu cấp, có thể dung hợp rất nhiều thứ, nhưng không thể mở ra một thứ mới!”
Điểm đáng sợ của tên quái vật Đế Kỳ kia không nằm ở chỗ hắn học lén, dù sao thì sau khi học lén xong, cao lắm cũng chỉ là giống với nguyên bản mà thôi.
Sở dĩ mà hắn đáng sợ, là do sau khi học lén xong, hắn sẽ sửa cũ thành mới, sau đó trở nên còn lợi hại hơn cả hàng nguyên bản, tiếp đó sẽ treo ngược lại ngươi lên đánh.
Đây mới là điểm nghịch thiên của hắn.
“Đế Kỳ, là Đại La Thiên Kinh, sửa cũ thành mới, dung hợp… Còn Bách Hiểu Sinh chỉ dung hợp tri thức mà thôi, cao lắm chính là phiên bản yếu đi của Đại La Thiên Kinh.”
Manh Muội suy nghĩ một chút,
“Ài, chung quy thì là do hắn không có tư duy của chính mình, tuy rằng được thiết kế rất chân thật, sẽ mở miệng nói chuyện, sẽ giao lưu…Nhưng không phải là người thật, nếu có được tư duy và sự sáng tạo của chính mình, thì có được loại năng lực thôi diễn như cái máy tính siêu cấp này, chắc chắn sẽ sánh ngang với Đế Kỳ chân chính.”
Nguyên nhân mà hắn không thể sánh bằng với Đế Kỳ, chỉ đơn giản là hắn không phải một sinh linh thật sự mà thôi, còn năng lực thôi diễn tính toán hoàn toàn có thể sánh ngang.
Nhưng dù là như vậy, thì hắn cũng đã rất lợi hại.
“Quả nhiên…Đây mới thật sự là Thần trí tuệ, nhưng mà đồ nhi ngoan của ta, ngươi đừng để bản thân bị hắn làm cho mê muội.”
Manh Muội vô cùng nghiêm túc nói,
“Hắn là một sinh linh hoàn mỹ, bởi vì hắn chính là Thần trí tuệ trong ấn tượng của chúng sinh, là sự tập hợp của tất cả những chờ mong của bọn họ, hiển nhiên sẽ rất hoàn mỹ ăn khớp với ấn tượng của chúng sinh, hành vi, tư duy, trí tuệ, lời nói của hắn, tất cả đều là chúng sinh cho hắn.”
“Nhưng…nhưng mà, ta cảm thấy, đó chính là một con người thật sự.”
Hồ Hải Hàn nhịn không được nói.
“Hắn không phải là một sinh mệnh, một con người thật sự, sẽ vì thời gian, hoàn cảnh, những việc bản thân đã trải qua, mà thay đổi tâm tính, sau những thất bại dần dần trưởng thành, lòng người rất khó để đoán được, còn hắn thì không như vậy.”
Manh Muội tỉ mỉ quan sát Hermes,
“Hắn là sự tồn tại hoàn mỹ trong ấn tượng của chúng sinh, hắn vĩnh viễn sẽ không phụ lòng chúng sinh.”’
“Nhưng sinh linh như vậy, ta cảm thấy mới thật sự là một sinh linh.”
Hồ Hải Hàn suy nghĩ một chút, nhịn không được mà phản bác lại,
“Hắn không có những tính đê hèn, bỉ ồi, là một tồn tại hoàn mỹ vượt xa người thường, tất cả những ý nghĩ và ảo tưởng tốt đẹp của chúng đều tập trung ở trên người của hắn, nam nhân như vậy, ai lại có thể không thích…”
Manh Muội giật mình, đánh đầu nàng ta một cái, cười nói:
“Ai mà biết được? Nhưng chúng ta vẫn là nhóm ba người năm đó, Bách Hiểu Sinh vẫn là một con mọt sách như trước…Chỉ là thay đổi sang một thân phận khác mà thôi!”
Bỗng nhiên trong lúc này, Manh Muội như cảm ứng được cái gì đó, nhìn về phía Hermes.
“Đã đến lúc rồi.”
Hermes gật đầu, thả quyển sách xuống, đứng lên biến mất ngay tại chỗ, bình tĩnh nói:
“Con dân của ta, hễ là tin ta, sẽ tránh được nguy nan…Đi một chuyến tới gặp tên Hắc Lao Đại Đế Birch kia thôi.”
Hắn vốn dĩ chính là một sinh linh do hương hỏa ngưng tụ thành, đương nhiên sẽ thuận theo Long mạch trong mặt đất, nhanh chóng tiến về nơi nào đó.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận