Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 886 - Ngươi Chỉ Là Vật Trang Trí Cho Giấc Mộng Của Người Khác




“Thì ra từ đầu đến cuối, chúng ta đều chỉ giống như con kiến.”
Tất cả kiêu ngạo và hy vọng của bọn họ lúc này dường như đã bị hung hăng phá vỡ.
Bọn họ lúc này, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rõ giống như Hình Đế. Bọn họ ngửa đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào đế tôn Phủ Quân Luân Hồi.
Nhìn thẳng bản thân hắn, cũng có nghĩa là nhìn thẳng...
Không thể chống lại số mệnh.
Đối mặt với tử vong của bản thân.
“Không, chúng ta còn có cơ hội!”
Tại một khắc cuối cùng, Vân Đế chậm rãi ngẩng đầu.
Khi chân chính nhìn thấy chiến lực khủng bố của bản tôn, toàn bộ hiện ra ở trước mắt, sắc mặt Vân Đế lại hoàn toàn bình tĩnh, hắn chậm rãi nắm chặt tay, “Chúng ta vẫn miễn dịch với đạo pháp, có thể chiến một trận...”
“Chúng ta còn có rất nhiều át chủ bài.”
Hắn bình tĩnh nhìn đôi mắt trên vòm trời kia, thời gian không gian đứng yên, cũng chỉ là cái thứ nhất mà thôi.
Hắn giơ trường thương lên cao.
“Tinh bạo diệt thế.”
Thế giới bỗng nhiên tối lại.
Từng viên năng lượng ngưng tụ, hiện ra màu sắc không thuộc về thế giới này. Nhiệt độ sao trời chảy xuống đầy trời, vỡ vụn thành vô số khối thiên thạch.
Một vị Thiên Đế có thiên phú tinh thần đã mất đi toàn bộ tánh mạng và huyết nhục, thiêu đốt tất cả biến thành pháo hoa xán lạn, trên bầu trời bỗng nhiên tách ra một con đường, nối thẳng đến ma hạch.
“Giết!”
Giọng nói Vân Đế lạnh lùng, đi nhanh về phía trước, loại tinh thần này đã cảm nhiễm tất cả Thiên Đế, bọn họ sẵn sàng đánh đổi tính mạng, tổ hợp thiên phú lẫn nhau.
“Rơi xuống siêu thời không!”
Hắn duỗi tay, thiên phú của Phụng Đế hoàn toàn được kích nổ, mang theo các tổ hợp thiên phú khác, biến thành một kích vô địch, giống như là siêu tân tinh buông xuống. Không gian bắt đầu sụp xuống, một lỗ đen không biết tên bắt đầu thổi quét và hấp thu vật chất xung quanh. Ánh sáng, ảnh, điện, dường như tất cả thế giới đều bị hấp thu vào trong đó, đi đến một nơi không biết.
Răng rắc.
Thiên Đế khống chế Phụng Đế kia đã vỡ vụn, ba Thiên Đế khác cũng đã tử vong.
“Lôi ảnh!”
Vô số sấm sét vỡ ra.
Từng cây cột sáng màu vàng xé rách khắp hải dương đại não, chấn động ầm ầm, phảng phất như Thần Sáng Thế cổ xưa đang giáng xuống vạn quân sấm sét, chấn động thiên địa.
Không trung hoàn toàn bị xé rách một mảnh.
Vân Đế tay cầm trường thương, mang theo uy thế thẳng tiến không lùi, phá vỡ đạo pháp mạnh mẽ của đối thủ, mặc kệ phòng ngự của thân hình, cường ngạnh chống lại toàn bộ công kích. Mỗi một loại bản lĩnh nghịch thiên đều không thua kém gì ngưng đọng thời gian lúc trước. Một Thiên Đế trực tiếp lấy cái chết để trả giá...
“Loại công kích này, còn chưa đủ sao?”
Gương mặt Vân Đế lạnh lùng, khí thế khủng bố chảy khắp người, kinh thiên động địa, bay nhanh về phía trước, chặn đánh viên ma hạch cách đó không xa,
“Như vậy, thì thử một chiêu này coi.”
Hắn lấy ra một sợi dây thừng, sau đó cúi đầu với không trung, “Không cầu được sinh cùng ngày cùng năm, chỉ cầu được chết cùng ngày cùng năm!”
Rắc!
Sợi dây hoàn toàn chìm vào trong hư không, mơ hồ có một một mối liên hệ nào đó, hắn lấy trường thương ra, nhắm vào ngực của mình, hung hăng đâm một nhát. Trên người hắn liền xuất hiện một lỗ thủng thật lớn.
Cùng lúc đó, trên đạo pháp tinh thần của đế tôn cũng xuất hiện một lỗ thủng.
Ách... A!!!!
Hắn ngửa đầu rống giận rít gào,
“Phủ! Quân! Luân! Hồi!”
Vân Đế phẫn nộ gào rống, thanh âm vang lên không dứt. Hắn điên cuồng múa may trường thương đâm thủng thân hình của mình, thân hình không ngừng vỡ nứt, từng tấc từng tấc hóa thành sóng điện từ màu bạc mênh mông, cứ vỡ ra rồi lại ngưng tụ lại.
Máu sôi trào chảy lên đại não,
“Tất cả thời đại! Tất cả thiên phú! Tất cả tín ngưỡng! Tất cả tính mạng!! Tất cả đều tụ tập tại đây!” Giọng nói Vân Đế chấn động, “Đây là át chủ bài cuối cùng mạnh nhất của ta!!!”
“Họa duy tiễn!”
Rắc!
Trong hư không, cô đọng lại thành một cây kéo Thần Khí đen trắng, hung hăng chém về phía đạo pháp cường đại của đối phương, mang theo sự hỗn loạn khủng bố. Nơi nó cắt qua, hạt vật chất vậy mà lại bị trọng tố, ma sát mãnh liệt, hóa thành từng bức họa hai chiều thật lớn, bày ra trên mặt đất.
Oanh!
Thân ảnh đế tôn bị cắt ngang.
Vật chất của toàn bộ thân hình hắn hung hăng bị san phẳng, biến thành một bức vẽ hai chiều khổng lồ, mềm mại lơ lửng ở trong hư không, phảng phất như một tấm giấy Tuyên Thành mỏng manh.
Rắc.
Nhưng mà giây tiếp theo, máu thịt lại bắt đầu động đậy, giấy Tuyên Thành dần dần khôi phục lại hình người.
“Ngay cả chiêu này, cũng có thể khôi phục lại sao?”
Nhưng mà hắn đã nhân cơ hội, thẳng tắp nhằm về phía viên ma hạch ở trung tâm kia, “Nhưng mà ta đã thắng.”
Rắc!
Hắn đẩy tất cả chướng ngại vật ra, nắm lấy viên ma hạch kia, bóp thật mạnh.
Phanh!
Vết nứt trải rộng, chi chít, vô số ánh sáng phát ra từ trong vết nứt, xa hoa lộng lẫy, mang theo ánh sáng năm màu.
“Bóp nát nó, chúng ta sẽ thắng...” Vân Đế gào lên, hai tròng mắt dữ tợn nhuộm màu đỏ tươi đến mức tận cùng.
“Hy sinh thiên phú tự bạo của 62 Thiên Đế, cuối cùng cũng có thể mở ra một con đường, chúng ta đã thắng…”
“Mộng tưởng... Thật sự đã thực hiện được.”
Mấy người Hình Đế còn lại khóc thút thít, toàn bộ đều đang hoan hô, sôi sục vì Vân Đế.
Bọn họ đã khóc vì vui mừng.
Thời đại sẽ nhớ kỹ một màn này, nó sẽ được khắc vào trong năm tháng vĩnh hằng, trong ngàn vạn năm tuần hoàn. Lịch sử sẽ ghi lại: Một ngày này, Phủ Quân Luân Hồi, đế tôn đi ngang toàn bộ con đường thành tiên, đã cúi đầu.
...
Đạp đạp đạp.
Xung quanh là gió nhẹ thê lương.
Trên bùn đất đen nhánh, đại địa đổ nát thê lương, lực lượng khổng lồ đã phá hủy cả Vân Thiên giới.
Hứa Chỉ đi lại trên mảnh đại địa vỡ nát này, phát hiện ra nơi đây gần như đã bị chấn đến vỡ vụn, không thể sinh tồn, biến thành một khu phóng xạ nghiêm trọng, có thể xem như là một vùng cấm được hình thành từ tự nhiên.
“Đời người chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng.”
“Ai có thể được biết chính mình liệu có phải là một sinh vật trong giấc mộng của người khác hay không?”
Hắn bỗng nhiên dùng ngón út cào cào từ trong lỗ tai, lấy ra một hạt đậu nành, tùy ý ném ở trên mặt đất.
“Không biết khi nào bọn họ mới có thể phát hiện, tại thời điểm mà ta mở mắt, lúc mà bọn họ nhìn thấy đôi mắt của ta thì đã mơ một giấc mộng đẹp ở trong đại não của ta.”
Tử Thần vĩnh sinh.
Ở bên trong đại não, mở mắt sáng tạo thế giới, nhắm mắt liền hủy diệt thế giới.
Thời gian mở mắt nhắm mắt đó là lúc điều khiển sống chết.
Ngươi đang ngắm phong cảnh ở trên cầu, người ngắm phong cảnh ở trên lầu lại đang nhìn ngươi. Ánh trăng trang trí cho cửa sổ của ngươi, còn ngươi lại trang trí cho giấc mộng của người khác...
“Tiến vào trong đại não của ta, quả thực là tự tìm đường chết.” Hắn cười cười, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Thân hình của bọn họ đã hòa hợp thành nhất thể, nhưng khoảng cách linh hồn lại quá nhiều, cho nên mới dễ dàng bị lôi kéo vào trong mộng cảnh.
Quần thể có số lượng nhiều, chung quy lại vẫn kém so với thân thể có chất lượng cường đại.
“Mục tiêu cuối cùng của văn minh thế giới chính là bồi dưỡng nên một vị anh hùng Trùng tộc.” Ánh mắt hắn nhìn về phía phương xa, “Trở lại địa phủ, nhắm mắt lại, hủy diệt thế giới mộng tưởng kia, đem tất cả linh hồn của bọn họ ném ra ngoài.”
-----
Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận