Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 880 - Nghịch Thiên Cải Mệnh, Kỳ Tích Vận Mệnh Nằm Trong Tay Ta! 2




Không gian bị xé rách.
“Ta không được...”
Phụng Đế nghiêng ngả lảo đảo, mềm mại ngã xuống trên mặt đất.
Đây đúng là thiên phú không gian của hắn.
Nhưng mà lúc này, hắn đã dùng tất cả sinh cơ của mình để đưa mọi người đi.
“Phụng Đế...” Sắc mặt Vân Đế bình tĩnh, quan sát Phụng đế rời đi, người này đã từng là đối thủ, sau này trở thành thuộc hạ của hắn
Hắn nhẹ nhàng thì thầm bên cạnh Phụng Đế, “Sẽ thắng, Phủ Quân U Sơn đã mở ra một sân khấu, lại đem quyền hành kỳ tích giao vào tay ta, tánh mạng mọi người giao vào tay! Toàn bộ vận mệnh thế giới!! Nằm trong tay ta!”
“Vậy thì thật tốt quá...” Ý thức của Phụng Đế đã mơ hồ, chậm rãi nhắm lại mắt, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc. Ở trong cuộc đời dài đằng đẵng, hắn biết Vân Đế chưa bao giờ nuốt lời, hắn cũng chưa bao giờ thua.... Lúc này đây cũng sẽ không.
Phụng Đế rời đi.
Vân Đế còn đang trầm mặc, nghẹn lại.
Chỉ có hắn mới biết, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời kiêu hùng của hắn kể từ khi thống trị Thiên nhân giới nói nên lời cam đoan không chắc chắn.
“Nhưng mà, loại quái vật khủng bố này, đúng là rất mạnh...”
Vân Đế thở mạnh, hắn âm trầm cười rộ lên, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, lại có cảm giác vô lực, “Thủ đoạn đặc thù này, chỉ cần cảnh giới thấp hơn mình thì cho dù bất kỳ quần công vây giết như thế nào cũng không có hiệu quả sao?”
“Trách ta, ta nên sớm đoán ra.”
Ánh mắt hắn trở nên dữ tợn, cười lạnh nói, “Một Đại Đế cổ đại bị toàn bộ thời đại vây giết, tất nhiên là có đến hàng trăm hàng ngàn cường giả... Nhưng bọn hắn đều đã thất bại, điều này cho thấy phương pháp vây giết, lấy nhiều đánh ít, căn bản là không có tác dụng.”
“Hắc hắc hắc, chúng ta còn có cơ hội, sáng tạo nên kỳ tích không thể tưởng tượng được với xác suất thấp sao? Điều này vốn ở trong tính toán của ta.... Hắn mất năm giây để nhận thấy rằng chúng ta giả chết! Phụng Đế đã tranh thủ cho chúng ta năm giây...” Vân Đế nhịn không được cười rộ lên, nhìn về phía nơi xa đang ầm ầm nổ mạnh.
Ầm ầm ầm!
Từng vòng sáng kịch liệt, thanh lượng, nứt ra thật mạnh. Nó đang quay cuồng mà đến, sắp lan đến gần mảnh thổ địa này. Nhưng cũng bởi vì năng lượng khủng bố như vậy mới có thể che giấu dấu vết của bọn họ ở chỗ này.
“Không có xác suất, thì tăng thêm xác suất! Không có khả năng, thì tăng thêm khả năng!”
“Cái gọi là kỳ tích, không đi thử thì làm sao có thể biết mình có làm được hay không?”
“Chúng ta có đủ loại thiên phú...”
“Đoạt Hồn đế!” Vân Đế lạnh giọng.
Một Thiên Đế già nua chậm rãi đi ra, là một người vừa đột phá Thiên Đế sơ kỳ, chiến lực có thể nói là cực yếu, mà thiên phú của hắn lại càng yếu.
Nhưng Vân Đế đã tiêu phí rất nhiều tâm tư, đem bốn người tư chất cực thấp bồi dưỡng thành Thiên Đế, đương nhiên là do thiên phú của bọn họ vô cùng quỷ dị.
Đoạt Hồn đế hít sâu một hơi, hiểu rõ ý tứ trong đó, “Thân hình Phụng Đế quá mạnh, ta nhiều lắm cũng chỉ đoạt hồn được ba giờ, sau đó ta hẳn là phải chết!”
“Vậy là đủ rồi!”
“Không gian thiên phú của Phụng Đế rất quan trọng đối với chúng ta!”
“Hôm nay, Thiên nhân chúng ta tất nhiên phải huyết chiến!”
...
Đoạt Hồn đế đoạt hồn.
“Hình Đế!”
Vân Đế nhếch miệng cười lớn.
Ca ca ca!
Hình ảnh quỷ dị đã xảy ra.
Ngoại trừ Vân Đế thì hình thể của tất cả Thiên Đế chợt điên cuồng giảm bớt, hóa thành một con côn trùng nhỏ.
Hình thể bọn họ thu nhỏ lại, cùng với độ áp súc năng lượng cao, lúc này một Thiên Đế siêu nhỏ cũng đã có hô hấp phảng phất như cuồng phong gào thét, xuyên đến tận trời!
“Thiên phú, Hình Đế? Áp súc kết cấu?” Hứa Chỉ từ xa nhìn lại, bay nhanh tới gần.
Hắn nhướng mày, nhìn hình thể thu nhỏ lại, vậy mà lại là một loại thiên phú nghịch thiên, có thể khiến cho năng lượng trong cơ thể cũng áp súc theo. Thiên nhân đạo đúng là loại thiên phú quái vật nào cũng có thể xuất hiện.
Không có mạnh nhất, chỉ có quỷ dị hơn.
“Đây mới là Vân Đế năm đó.”
Ánh mắt Hứa Chỉ cuối cùng cũng nghiêm túc một chút, “Năm đó, hắn tính kế toàn bộ Kiêu Quốc, khiến cho thế hệ chiến lực mạnh nhất Trương Kiêu, không chiến mà khuất phục, tự sát... Nhận vật bậc này, kiêu hùng bậc này!”
Hắn cũng không phải là chơi đùa Phủ Quân U Sơn, chỉ là hắn ngủ say tự phong ấn, mới không có cách nào đánh cờ cùng hắn.
“Dung Hợp đế!”
Vân Đế giơ tay lên cao, hô to.
Một vòng ánh sáng màu máu chấn động không trung.
Xích xích xích xích xích!!!
Một Thiên Đế bị thu nhỏ, bay lên trời, phảng phất giống như không gian di động, dung nhập vào trong làn da của Vân Đế, giống như xâm nhập nước bùn, cuốn lên một làn sóng quỷ dị mà mạnh mẽ.
Khắp đại địa, chỉ còn lại một mình Vân Đế.
“Linh hồn tiếp nối!”
Vân Đế rống giận, áp đảo những tiếng nổ phía xa.
Ầm vang một tiếng lớn.
Dường như Vân Đế và tất cả các Thiên Đế loại nhỏ trong cơ thể đã hoàn toàn liên kết với nhau. Bọn họ trở thành trái tim, dạ dày, thận, và các loại khí quan của hắn, một khí thế vô hình làm cho người ta sợ hãi đang dần nảy mầm.
“Tam đại thiên phú kết hợp, giúp chúng ta hóa thành nhất thể. Như vậy liền bắt đầu đi.”
Vân Đế chậm rãi bay lên không trung, giọng nói lạnh lùng, vô số thanh âm khác nhau truyền ra từ trong cơ thể hắn.
“Sinh mệnh thiêu đốt.”
“Lực lượng khuếch trương gấp ba.”
“Kết giới tinh thần.”
“Gai phản thứ.”
“Hấp thu trùng kích.”
“Cơ thể mây mù.”
“Đạo pháp miễn dịch.”
“Hóa thân thành ảnh.”
...
Đột nhiên, Vân Đế ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đỏ như máu.
“Dung hợp!”
“Kết hợp thiên phú!”
Tất cả các loại thiên phú điên cuồng bùng nổ, kích động cơ bắp, gân cốt gào thét. Thiên phú mạnh nhất khắp thế giới tụ hợp lại với nhau, có khoảng 65 loại.
Giờ phút này, giống như đang có một sinh linh viễn cổ nào đó buông xuống, một cỗ lực lượng mạnh mẽ phảng phất như đang tràn ngập khắp thiên địa, thế giới cũng đang run rẩy, vô số lực lượng khủng bố đang lần lượt va chạm dung hợp.
“Hình thái ánh sáng thứ hai!!”
Hắn rống giận!
Ầm ầm ầm!
Khí thể khủng bố nở rộ.
Hình thể cả người hắn hoàn toàn tiến hóa, làn da dần mất đi màu máu, hóa thành quang ảnh chiến thần dưới ánh sáng mông lung màu bạc, giống như một hình chiếu cao lớn. Cả người hắn ánh lên ánh sáng lưu li không tì vết, nóng bỏng như dung nham đỏ tươi đang chảy xuống, phảng phất như những giọt sương.
“Đó là Vân Đế sao!!?”
Nơi xa, một người đang mang theo toàn bộ đội ngũ Vân Thiên giới di chuyển.
Trương Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy hư ảnh khủng bố của Vân Đế đang bao phủ khắp đại địa, thì yết hầu khát khô, vô cùng sợ hãi.
Chỉ liếc hắn một cái thôi liền cảm thấy đại não như có năng lượng khủng bố hung hăng va chạm, không thể nhìn trộm, không thể nhìn thẳng.
Đang não bị điều khủng bố kia làm cho chấn động và quay cuồng.
Đây là...
Đây là sinh vật tối thượng hoa mỹ gì vậy?
Thiên Đế?
Chỉ Thiên Đế, sao có thể mạnh như thế?
Sức mạnh mạnh nhất trong lịch sử, chiến lực vượt qua Thiên Đế?
“Vân Đế tập hợp toàn bộ thiên phú của 65 Đại Đế Thiên nhân, mở ra trận quyết chiến cùng.” Thượng Quan Man kéo tay của một tiểu nữ hài, cố nén sợ hãi, giọng nói cũng khàn đi.
Nàng từ xa nhìn lại, ngẩng đầu lên, “Hài tử, ngươi phải nhớ kỹ, đây là thiên phú thuần khiết và tôn nghiêm cuối cùng của thời đại, là kiêu ngạo của toàn bộ thời đại...”
Nàng nghẹn ngào,
“Cũng là sự chống cự cuối cùng của toàn bộ thời đại...”
...
Hô.
Gió lạnh thổi qua.
Sắc vàng bao phủ rừng trúc, chiếu rọi một mảnh huy hoàng.
Trong miếu Vô Vi Tu Di, Từ Oanh Lạc mang theo tín đồ khắp miếu Phật, yên lặng niệm kinh.
Nàng chưa từng thăm dò chuyện xảy ra ở Thiên nhân đạo, cũng không thể đi nhìn trộm.
“Chúng ta không thể làm gì cả.”
“Chỉ có thể cầu nguyện.”
Sắc mặt nàng bình tĩnh ôn hòa, dẫn dắt mọi người niệm kinh, lòng bàn tay lại tràn đầy mồ hôi, nắm đến nỗi toàn bộ chuỗi Phật xuất hiện vết lõm.
Thế giới này không thể không có tương lai.
...
...
Chỗ sâu trong vùng cấm.
Một cây bồ đề viễn cổ đã di chuyển đến một nơi thần bí nào đó, một giọng nói chậm rãi vang lên, “Ta vừa mới trải qua... Phàm nhân, muốn viết nên phương thức kỳ tích, chỉ có một loại.”
“Tại con đường cuối cùng, tâm huyết sẽ va chạm với nhau tạo thành những tia lửa, chiến đấu cho đến chết, nó sẽ viết nên bài ca lịch sử về dũng khí tương lai.”
“Không thử một lần thì sao có thể biết liệu có thể sáng tạo nên kỳ tích hay không?”
Cành cây chậm rãi lay động, quỷ dị thần bí, ánh sáng thần thánh xoay tròn, phía trên có một viên Đạo Quả.
“Ngươi nên biết rằng... Muốn sáng tạo kỳ tích thì bản thân mình cũng chính là kỳ tích.”
...
...
Không trung hình thành lốc xoáy.
Đại địa bị vầng sáng màu đỏ sậm bao phủ, tiếng nổ mạnh phía xa vẫn còn đang khuếch tán chấn động, mang theo năng lượng như muốn hủy diệt thế giới.
Bỗng nhiên, một đạo quang ảnh đi tới.
Di?
Thanh niên thần bí khoác áo choàng đen khẽ hừ một tiếng, hình như cũng phát hiện nơi này chỉ còn lại có một Thiên Đế, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Vân Đế lại sợ hãi.
Sợ hãi là bản năng, cho dù hắn là Đại Đế kiêu hùng một đời cũng không ngoại lệ. Bởi vì hắn vừa mới tận mắt nhìn thấy thần lực khủng bố vượt qua hắn vô số lần.
Ở trong cảnh giới Thiên Đế, không ai có thể nghĩ đến một tồn tại như vậy rốt cuộc sẽ đạt tới độ cao như thế nào.
Chỉ có Vân Đế biết, giờ phút chân chính đối mặt với đế tôn viễn cổ- người đã chặt đứt con đường thành tiên, mang đến áp lực khủng bố khiến người sợ hãi như nào!!
Nhưng hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, lòng cũng yên tĩnh lại, một cỗ dũng khí kịch liệt nảy sinh.
“Tới bước này rồi, cũng chỉ có thể bước tiếp. Đây là, thế nhân cho ta lực lượng... những Thiên Đế kia cho ta dũng khí”...
Ách a....!!!
Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên đối mặt với không trung đang rít gào.
Một tiếng gầm khủng bố giống như sóng chấn động, rửa sạch khắp đại địa, chấn vỡ toàn bộ, hủy diệt toàn bộ.
Vân Đế hé miệng.
Thanh âm trùng trùng điệp điệp, phảng phất như cả vạn người đều đang rống giận, vừa hùng tráng vừa bi thương.
“Không tiếc tất cả, tính mạng, tôn nghiêm, kiêu ngạo, vứt bỏ tất cả, có thể vứt bỏ tất cả! Chiến thắng hắn! Chiến thắng tồn tại không thể tưởng tượng được kia!”
Vân Đế duỗi tay.
Trong không khí, một đám mây mù hội tụ thành một trường thương băng màu bạc lộng lẫy nằm gọn trong tay hắn.
“Kỳ tích!! Cái gọi là... kỳ tích! Do ta sáng tạo!! Hôm nay sẽ soạn ra chương cuối cho thời đại cũ! Hôm nay ta sẽ chinh chiến với con đường thành tiên cổ!!” Hắn lớn tiếng rống giận, hai mắt màu đỏ tươi nổi lên sự điên cuồng của người tuẫn đạo (hy sinh vì đạo).
“Đúng vậy! Kỳ tích vận mệnh nằm trong tay ta.”
Hắn vô thanh vô tức nhảy vào trong không trung.
“Ngô sẽ... thẳng tiến không lùi!”
Ầm vang!
Trong một thoáng, một tia chớp màu bạc chiếu sáng khắp thiên địa.
Trong tay hắn cầm một thanh trường thương băng, đâm vào ngực của tồn tại kia, vô số ánh sáng chiếu xuống, dường như đã đem dáng người của hắn khắc vào trong bích họa của lịch sử vĩnh hằng!
-----
Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận