Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 766: Cảnh Tượng Kỷ Nguyên Thần Thoại 2

Lúc này, Hứa Chỉ ngồi trong chiến giáp cơ giới, đi về phía mặt trăng, đối mặt với tất cả mọi sự bất an trong Địa Phủ chỉ có thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Bởi vì, hắn đã sớm biết, hắn không thể nào luôn đặt ‘Luân hồi’ ở nơi đó, đây là vũ khí của hắn, chiến giáp cơ giới, đương nhiên sẽ lấy ra, hơn nữa còn có khả năng là thường xuyên lấy ra.
Nếu đây đã là chuyện sớm hay muộn, không thể tránh né, vậy không cần cố kỵ bất kỳ thứ gì cả.
Với lại, nguyên nhân hàng đầu để hắn có thể không sao cả, chính là vì nơi này là Địa Phủ, bọn họ nhìn thấy chuyện khủng bố, sau đó uống một chén canh, một lần nữa đầu thai, cứ thế là giải quyết xong rồi.

Lúc này, Phong Đô rối loạn, nhưng cũng không biến thành trận náo động lớn, không biết vì sao, người trong đình chiến đấu bỗng nhiên trở nên đông hẳn lên, thậm chí có loại cảm giác khẩn trương giành giật từng phút từng giây, đôi mắt lộ ra sự giằng co.
“Bọn họ, càng cần mẫn hơn với chuyện chuyển gạch.”
“Động tác cực kỳ thuần thục, đôi mắt lộ ra sự giằng co, tràn ngập quyết tâm.”
Trương Kiêu làm chủ thầu, lẳng lặng nhìn một màn này, cũng biết bọn họ tính làm gì, lạnh nhạt nói,
“Đúng vậy, bất luận kẻ nào…cũng tò mò chân tướng của lịch sử. Hiện tại, bọn họ muốn nhân dịp tồn tại kia mang luân hồi ra ngoài, câu thông với tồn tại viễn cổ bị trấn áp ở nơi sâu nhất trong Địa Ngục, biết được đoạn trống lịch sử của thời đại thượng cổ kia! Vứt bỏ Thiên Đế, kẻ giết người…Một đống tên thơ, quả thực khiến lòng người kinh sợ, bọn họ sao lại có thể không hiếu kỳ?”
Vẻ mặt Trương Kiêu vô cùng lạnh nhạt.
Hắn thông minh tới mức nào cơ chứ?
Trong lòng biết suy nghĩ của bọn họ, đây là chuyện thường tình của con người.
Nhưng lúc này, hắn không có sự nhiệt tình và tò mò như trước, mà là ngồi ở trên cao, làm người phụ trách giám sát và phân công bọn họ xây dựng.
“Ta không hiếu kỳ…không phải là vì ta thật sự không tò mò, mà là vì ta biết tò mò là động lực ban đầu thúc đẩy thời đại, nhưng tò mò, cũng là hung khí giết người.”
Trên thực tế, nội tâm của hắn mới là tò mò nhất.
Bởi vì, hắn mới là người đầu tiên tiếp xúc với arcade game, nhưng hắn sợ chết!
Hắn biết mình không thể có ý định khác, bởi vì lưng hắn mang rất nhiều thứ, hắn phải thủ vững đợi đến khi Lý Tam Sinh trở về, phụ đạo mỗi một lần luân hồi và trưởng thành của hắn, nhiệm vụ rất nặng, liên quan đến tương lai.
Dù sao, chi phí của sự tò mò của những người kia, cao lắm là bị đưa vào vòng luân hồi, uống một chén canh, tẩy sạch trí nhớ, một lần nữa đầu thai, nhóm người này cũng không bận tâm gì.
Mà vị Bệ hạ chưởng quản luân hồi kia, cũng biểu hiện rằng mình không sợ bị dòm ngó, nếu không sẽ không khống chế người chết, tra tấn vị Thần viễn cổ trong ‘Cửa Địa Ngục’…Việc này vốn dĩ đã lộ ra rất nhiều thông tin, mà vị Bệ hạ kia cũng có lòng tin,
Bởi vì, cho dù có biết được bí mật kinh thiên động địa, chỉ cần một chén canh Mạnh Bà thì vẫn phải quên đi như cũ.
Chỉ có hắn là khác biệt!
Hắn không thể chuyển thế, không thể uống canh Mạnh Bà, phải ở lại nơi này, không dám trộn lẫn vào trong đó, không dám biết được chân tướng thực sự của lịch sử
Một bên khác.
Miêu Khiêu đang giám sát công việc, hắn và nhóm thủy hữu cũng rất kinh ngạc!
“Mang luân hồi rời đi, đây là tình tiết đột phát gì vậy? Thế giới quan của game này cũng quá quỷ dị rồi đi?”
“Quá đặc biệt, còn tưởng rằng luân hồi là quy tắc thế giới cố định của thế giới này… Ai mà biết rằng nói mang đi liền mang đi!”
“Không biết là mang luân hồi đi đâu nữa?”

Nhóm cư dân mạng bắt đầu thảo luận về sự quỷ dị của game này, quả nhiên game này không giống mấy trò chơi xinh đẹp ngu ngốc kia, thiết lập thế giới quan vô cùng thần bí, khiến cho người ta có cảm xúc cực kỳ quan tâm và chờ mong.
“Sợ hãi không, xúc động không, kích động không.”
Vẻ mặt Miêu Khiêu bình tĩnh, nhìn đám người đang điên cuồng chuyển gạch, xây dựng hoàn thiện Phong Đô.
“Thật là quá đáng thương…Dáng vẻ các ngươi bị ta đùa bỡn thật là thảm hại, hiệu suất chuyển gạch tăng nhanh, điên cuồng kiếm xu, đúng là người công cụ cực mạnh! Bọn họ vậy mà lại muốn đánh cắp bí mật từ những nhân vật trong Arcade game? Những tên kia đều là giả, không thể nào làm được!”
Hắn vô cùng tự hào.
Mặc dù, Miêu Khiêu cũng rất khiếp sợ sự thần bí khó lường của vị Bệ hạ kia, thế mà có thể mang luân hồi đi, nhưng hắn rất rõ ràng một điều, bọn người kia gõ lộn bàn tính rồi! Không thể nào lôi ra được thứ gì từ nhân vật trong Arcade game.
Bởi vì, tất cả đều là nhân vật trong lịch sử hư cấu.
Đồng thời, trong đầu của hắn cũng xuất hiện một suy nghĩ khủng bố.
Đây sẽ không phải là nguyên nhân để hắn che giấu lịch sử chứ?
Lịch sử giả xuất hiện trước mặt mọi người, sẽ không ai đi thăm dò lịch sự thật.
“Vị tồn tại này quá khủng bố!”
Nội tâm Miêu Khiêu cực kỳ kinh hãi, nhìn đám người điên cuồng chơi Arcade game,
“Đây chính là mục đích của hắn ư? Thế nhưng lại có thể tính kế sâu tới vậy, còn có thể nhân cơ hội khiến bọn họ gia tăng tốc độ chuyển gạch.”
Hắn cảm thấy vô cùng kính nể, có hơi bị trí tuệ của vị tồn tại này thuyết phục,
“Hiện tại, ta đã lên cùng một chiếc thuyền với hắn! Xem như là đang đứng ở trận doanh của NPC, cũng phải giúp hắn che giấu mới được… Nhưng mà, trí tuệ của hắn quá khủng bố, không hề có lỗ hổng. Bây giờ tìm tòi nghiên cứu mấy người giả do chúng ta chế tạo ra, thì có thể tra xét được cái quỷ gì chứ!”
Hắn lắc lắc đầu, tràn ngập niềm tin,
“Ôm đùi, hạnh phúc trào dâng…”
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên vang lên những tiếng thét chói tai.
“Ai vậy!?”
Một tiếng thét kinh hãi,
“Tuyệt Vô Thần… Là có ý gì? Tuyệt thế, vô Thần?”
Miêu Khiêu: ???
Nhân vật không biết từ đâu này, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì chứ, hắn vội vàng nhảy xuống, sắp xếp lại công việc, rồi bước nhanh tới đó.
“Cái này, tại sao hình ảnh lại không giống?”
“Đây là cảnh tượng thật sự của thần thoại viễn cổ sao?”
Lúc này, đám người đứng đằng trước máy arcade game vô cùng kích động, nói không nên lời.
Vậy mà thật sự có thể liên hệ được!
Trong Arcade game, không phải là đối thủ được lựa chọn, mà là một sinh linh không biết tên đi tới, chỉ thấy trời đất sụp đổ, mất đi ánh sáng, giống như toàn bộ thế giới hoàn toàn trở nên tối đen vậy, vô cùng hiu quạnh, đầy những vết rạn nứt, cả vùng đất giống như một vỏ trứng nứt nẻ sau khi sinh vật bên trong đó phá trứng chui ra.
“Hôm nay, ta nghịch chuyển lục đạo, trở thành Chân Thần.”
Không có hình bóng, không có cảnh tượng.
Tất cả mọi người nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu, lần đầu tiên gặp phải tình trạng không thấy được dung mạo và hình tượng của một người, đầu óc mơ mơ hồ hồ, trong đầu của rất nhiều người đều xuất hiện một câu hỏi rằng người này là ai?
Nghịch chuyển lục đạo, trở thành Chân Thần?
Lẽ nào, là một Thiên Đế tu đến trình độ cao nhất, một người sắp đột phá thành Thần? Trở thành Chân Thần?
Đợi đã, câu nói này có vấn đề, tại sao một Thiên Đế lại dám làm trái với người chưởng quản luân hồi, chẳng phải chỉ là một cái cây phù du thôi sao? Nhưng vì sao vị Thiên Đế này lại quyết tâm tới vậy?
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận