Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 704: Khởi Hành 1

Mười năm.
Năm tháng vô tình, thời gian bình thản trôi.
Ha ha ha ha!
Cây gỗ vang lên tiếng nổ oành oành oành.
Tráng hán vóc dáng cường tráng đi qua, vai trần đang gánh một con cự thú, cười ha ha nói:
"A Đại, đang nỗ lực rèn luyện sao?"
"Vâng! Tam thúc!"
Thiếu niên mười tuổi với ánh mắt kiên nghị.
Tam thúc lắc lắc đầu. A Đại thông minh từ nhỏ, lúc một hai tuổi đã biết nói chuyện làm mọi người đều kinh hãi, mừng rỡ vô cùng. Họ cho rằng nó là một thiên tài, là hi vọng của cả bộ lạc. Kết quả, tháng ngày dời đi, họ phát hiện thiên phú phối hợp với A Đại chỉ là một đám lửa yếu ớt.
"Ta vốn sinh ra đã kém cỏi..."
A Đại hít sâu một hơi, lòng có cảm giác như vậy. Người khác đều tiêu tốn vô số năm tháng tích lũy mới biến thành người được, mà nó chỉ mất một thời gian ngắn ngủi, thiên phú chưa tích lũy đủ.
Không chỉ vậy, năng lực hỏa diễm của nó quả thực rất yếu, kém vô số lần so với thiên phú dùng lửa của nhân loại khác.
Từ nhỏ đến lớn, trong đầu nó thường lóe lên một vài mảnh vỡ hình ảnh. Cảnh trong đó khiến hắn càng sớm thông minh hơn những đứa trẻ khác. Sinh ra đã biết, từ nhỏ nó đã bắt đầu nỗ lực, thế nhưng chỉ mới đuổi kịp tiến độ tu hành của bạn cùng lứa mà thôi.
"Cấp hai!"
A Đại nắm chặt tay.
Hai mươi năm trôi qua, hắn gian khổ nỗ lực mà vẫn không sánh được bằng bạn cùng lứa tuổi có tài năng xuất chúng, mới chỉ đạt cấp ba mà thôi. Thế nhưng, bằng sự chăm chỉ và nỗ lực, lại trưởng thành sớm, cùng với việc thường xuyên tự hỏi, hắn đạt được danh trí giả trong bộ lạc. Trong chiến tranh với những bộ lạc khác, hắn đi theo một vị lãnh tụ tên là Lý Thủy Bạch đánh trận, đã cản thay một đao cho người đó mà chết trận.
Cái chết thực sự rất bình thường.
Nhưng hắn không hối hận. Mình quá bình thường, chặn một đao thay cho thủ lĩnh là giá trị to lớn nhất của mình, giúp bộ lạc đi về phía cường thịnh.
"Ài, nỗ lực cả đời, cuối cùng cũng chỉ rơi vào hạng bình thường sao? Có đôi khi không phải cứ nỗ lực là sẽ có kết quả."
Hắn không lòng nhìn lên trời, mắt dần tối đi.
Lần này cuối cùng không gặp được nàng.
...
Rầm!
Không gian hoang vu tối tăm đã phồn thịnh hơn một chút.
Trước kia ở đây chỉ có một tảng đá, một đại điện, những đóa hoa xinh đẹp mọc đầy đất, bây giờ đã có thêm một cây cầu. Trên cầu có hai chữ "Nại Hà". Hắn trầm mặc một chút, đứng trước tảng đá nhìn kiếp trước kiếp này của mình.
"Ngươi trở về rồi?"
Sự tồn tại thần bí kia cười nói:
"Ngươi xem, ta tạo ra một cây cầu. Đẹp không?"
"Cầu Nại Hà? Rất đẹp, tên cũng rất hay, làm gì (*Nại hà), ha ha, chẳng thể làm gì..." Ánh mắt hắn rũ xuống, dường như biết rằng vận mệnh trêu người.
Sự tồn tại thần bí đưa tới một chén canh, lại cười nói:
"Bình thường sinh linh khổ tu mấy đời, tích lũy công đức và tu vi mạnh mẽ, sau đó mới có thể đổi lấy một cơ hội đầu thai làm người... Ngươi chết cũng khá uất ức, nhưng không sao, coi như đặc sắc... Nhưng ở kiếp sau, ngươi sẽ không làm người, sẽ quay về làm dã thú, cỏ cây tinh quái."
Hắn trầm mặc, tiếp chén canh uống cạn, sau đó nhanh chân nhảy vào dòng Luân Hồi, cười lớn:
" Bỉ Ngạn hoa nở bờ bên kia, trên cầu Nại Hà làm sao biết. Kiếp này đã quên chuyện kiếp trước, sao còn vương vấn chuyện cố nhân?"
...
Kiếp thứ tư.
Hắn hóa thành một con thú xưng bá một vùng núi rừng.
Đặc tính thiên phú của mình quá yếu, hắn dựa vào việc trưởng thành sớm từ nhỏ để tích lũy thêm chút ưu thế so với đồng loại, thu thêm mấy tên đệ tử thiên phú mạnh mẽ, cuối cùng vẫn bị loài người giết chết, bị dùng làm thức ăn, kết thúc một đời bình thường mà đau khổ.
Lại trở về không gian Luân Hồi tối tăm kia.
Lần này, dưới cầu có thêm một dòng suối, càng ngày càng hoàn chỉnh.
Mỗi lần hắn nhìn thấy vòng tròn trắng đen đan xen vĩnh hằng thần bí kia, hắn luôn có cảm giác thật nhỏ bé.
Hắn nhìn Tam Sinh thạch, hiểu rõ kiếp trước kiếp này, hoàn toàn tỉnh ngộ.
"Hai lần, vừa rồi cũng không gặp được nàng."
...
Kiếp thứ năm.
Chấp niệm của hắn ngày càng mạnh. Thiên phú hỏa diễm của hắn dần trở nên mạnh mẽ, chỉ là hiệu quả rất chậm.
Kiếp này, nó hóa thành một cái cây, trở thành thụ vương của cả rừng. Bộ rễ của nó đâm xuyên cả dãy núi, nghe trộm tiếng gió thổi cỏ lay khắp nơi gần đó, quả thực kinh thiên động địa. Nó lúc này thể hiện ra ưu thế một cái cây, có tuổi thọ dài dằng dặc. Dù thiên phú không tốt, nó cũng có thể tích lũy dần dần, cảnh giới dần tăng cao, hiểu ra một vài thứ.
"Thế giới có Luân Hồi, Luân Hồi đầu thai được nhập ba đạo."
"Trước kia ở bộ lạc Nhân tộc là sinh sống tại Nhân Gian đạo, thời gian trôi qua với tốc độ là mười!"
"Bên trên có Thiên Nhân đạo, thời gian trôi qua với tốc độ là một trăm."
"Dưới có Súc Sinh đạo, tốc độ thời gian là một!"
Nó biết sự khủng bố trong đó. "Chênh lệch to lớn nhất chính là Súc Sinh đạo và Thiên Nhân đạo. Bên này một ngày tương đương với một trăm ngày bên kia. Tốc độ thời gian của Thiên Nhân đạo trôi qua nhanh nhất. Súc Sinh đạo mới phát triển một năm, Thiên Nhân đạo đã phát triển trăm năm. Văn minh của họ phát triển cao độ!"
Ầm ầm!
Ngày hôm đó, bầu trời mây đen giăng kín.
Bàn tay của một vị cường giả vượt giới tiến đến.
"Ồ? Nhân Gian đạo vẫn còn có thụ yêu mạnh mẽ như vậy? Thực sự là món ngon cực điểm!"
Đó là âm thanh cuối cùng trong đầu cái cây.
Lòng nó chất đầy cay đắng, khổ tu vô tận năm tháng chẳng qua là món ăn cho những sinh linh khác.
...
Lại một màu đen kịt.
Mỗi lần đi vào hoàn toàn khác nhau.
Toàn bộ thế giới dường như đều đang biến đổi, từ hoang vu đến hiện tại, xa hoa mà hoàn chỉnh.
Trước kia vẫn chỉ có mình nó lẻ loi tới đây. Hiện giờ xung quanh có cả đám sinh vật ríu rít léo nhéo đang xếp hàng. Đa số chúng là sinh mệnh nguyên thủy nhất, có hoa và chim cá, một số cây cỏ.
"Đây là chỗ nào?"
"Ta ở đâu?"
Chúng nó thì thào, thậm chí một số con mới mở linh trí, nói còn chưa trau chuốt.
Sau cầu Nại Hà lại thêm một cái bàn màu đen có kết cấu tương đối kỳ dị, trên rộng dưới hẹp, mặt như cánh cung, lưng như dây cung. Bên trên viết: "Vọng Hương đài". Rất nhiều sinh vật đang xếp hàng qua cầu, trên mặt đài sẽ hiện ra màn ảnh lớn. Chúng đứng trên đài quay đầu lại nhìn sẽ có thể thấy được quê hương của mình. Sinh linh đã chết nhìn cảnh tượng này, rất nhiều động thực vật khóc ròng ròng.
Bên trên viết một loạt chữ cổ rồng bay phượng múa:
"Trên đài Vọng Hương quỷ hốt hoảng, vọng trơ mắt thấy lệ hai hàng. Vợ con già trẻ ngã bên quan, thân bằng đông đúc tại linh đường."
Vọng Hương đài.
Nhìn lại cố hương khi còn sống...
Nó mê man tiến lên trên đường, lại đụng tới sự tồn tại thần bí.
"19476?"
Sự tồn tại thần bí kia ngồi trên chỗ cao của thần điện, mở Sinh Tử bộ nhìn:
"Rất tốt, đời này tích lũy rất hùng mạnh. Kiếp sau, ngươi có thể đầu thai vào Thiên Nhân đạo."
"Thiên nhân?" Nó ngớ người.
"Đúng, khổ tu mấy kiếp, tích lũy thiện quả và tu vi mới có thể đổi lấy một đời đầu thai làm người. Lại khổ tu mấy kiếp, mới có cơ hội đầu thai làm Thiên nhân! Giáng sinh trở thành chủng tộc tôn quý nhất thế gian." Sự tồn tại thần bí bình thản nói.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận