Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 462: Gặp Phải (Hạ)

Người thanh niên đẹp trai lại hỏi:
“Có điều gì ta có thể giúp mọi người không?”
"Cái gì?” Các cô gái xung quanh ngơ ngẩn, bọn họ cảm thấy Cửu ca có gì đó không ổn.
“Có điều gì ta có thể giúp mọi người không?”
Người thanh niên anh tuấn lại nói, gương mặt dần trở nên vô cảm, cứng ngắc đến quỷ dị.
Các cô gái xung quanh ngày càng cảm thấy không đúng. Buổi tối muộn, yêu tinh hàng xóm bỗng nhiên đứng ở cửa không ngừng lặp lại một câu hỏi, nói muốn giúp chúng ta. Dù thế nào cũng cảm thấy hơi quỷ dị.
La Thải Vi vừa tắm xong đi ra, khi nàng nhìn thấy người thanh niên kia thì lập tức sợ run lên. Nàng sợ đến độ đổ mồ hôi hột, từng giọt mồ hôi lớn chảy ra, hơi thở dồn dập:
“Tiếng gõ cửa lúc mười hai giờ, thế mà mọi người lại mở cửa? Đó… đó là Ngụy Lân.”
"Cái gì?"
Xung quanh kinh hãi.
“Lệnh truy nã của quan phủ, quái vật số 105, Ngụy Lân. Đó là lời đồn truyền miệng về thảm án diệt môn trong đêm khuya tại xóm làng của huyện Thanh Thủy, dần dần nó hóa thành câu chuyện quái dị tràn lan khắp Vũ châu…” La Thải Vi toát mồ hôi đầy trán, “Ngụy Lân sẽ xuất hiện liên tục, đúng 12 giờ sẽ gõ cửa, xuất hiện dưới dáng vẻ hàng xóm láng giềng, có thể là người già, trẻ nhỏ, phụ nữ. Bề ngoài, nó lấy việc giúp người làm vui, sẽ hỏi ngươi muốn giúp gì hay không, chờ ngươi mời hắn qua cửa nhà, nhưng thực ra hắn đang tìm cơ hội giết chết ngươi …”
Mọi người kinh hãi, giật mình phản ứng lại.
Họ mở cửa rồi!
Như vậy là, đã tính là mời vào cửa chưa?
La Thải Vi nói:
“Sau khi mở cửa, nếu ngươi từ chối sự giúp đỡ của hắn, hắn sẽ lập tức có động cơ giết người, sẽ thẳng tay giết ngươi. Nếu như ngươi để hắn làm giúp chuyện, sau khi hắn giúp xong cũng sẽ giết ngươi.”
Các cô gái xung quanh sợ run cả người, nhìn ra cửa:
“Nói chung, hắn đang kiếm cớ giết người?”
Các cô gái vội nói:
“Vậy ta bảo hắn đi chặt hết cây cối trong cả dãy núi, sau khi hắn giúp chúng ta xong lại giết chúng ta đúng không? Chúng ta nhân cơ hội đó kéo dài thời gian, rồi chúng ta bỏ trốn đi.”
"Vô dụng." La Thải Vi run lên bần bật, “Nếu ngươi yêu cầu giúp quá đáng vượt quá quyết định của hắn, hắn sẽ cho rằng ngươi đang làm khó hắn, cũng sẽ lập tức giết ngươi… Biện pháp giải quyết duy nhất là tuyệt đối không mở cửa khi có người gõ cửa lúc 12 giờ. Đó là tập tục địa phương tại huyện Thanh Thủy, thậm chí là cả Vũ Châu. Các ngươi sống ở vùng sâu núi thẳm trong Vũ Châu vậy mà lại không biết! Cũng tại ta, chắc hẳn hắn đi theo ta đến đây!”
Các cô gái xung quanh tái cả mặt.
Quái vật cũng phân cấp bậc, chúng hấp thụ sự sợ hãi của loài người để trở nên mạnh mẽ, giết càng nhiều người, chúng cũng càng mạnh hơn. Kẻ mạnh phi thường giống như người trước mặt, các nàng sẽ không phải là đối thủ.
“Có điều gì ta có thể giúp mọi người không?”
Lần thứ năm, giọng nói bình tĩnh của người thanh niên vang lên.
Các cô gái xung quanh lập tức tan vỡ, giật lùi, sợ hãi, giống như tận thế rơi xuống đầu, im ắng không có một chút âm thanh.
Cuối cùng ta vẫn, vẫn phải chết sao…
La Thải Vi run rẩy, nhưng vẫn muốn kéo dài chút thời gian, ngẫm nghĩ: “Bảo hắn làm chút chuyện đi. Tuy làm xong có thể hắn sẽ giết chúng ta, nhưng dù sao cũng có thể sống lâu hơn một chút. Bảo hắn lau dọn sàn nhà, cần thời gian tương đối dài, cũng không phải yêu cầu quá đáng…”
Nàng đã quyết định.
"Ta muốn thành yêu.”
Bỗng có một con gà trống nhỏ chui ra từ khe cửa. Nó nằm nhoài trong khe cửa, thò cái đầu ngốc ngốc, rụt rè, trông lại khá dễ thương, ngây thơ.
Các cô gái xung quanh kinh hãi.
“Cái gì thế! Là một con gà trống nhỏ!” Sắc mặt bọn họ trắng bệch, còn tưởng là cứu tinh.
"Thành yêu, thì ra đó chính là chuyện mà ngươi muốn giúp sao?” Thanh niên chất phác bình tĩnh nhìn con gà trống nhỏ nằm ở khe cửa kia: “Được.”
Các cô gái ngớ ra.
Ngụy Lân đồng ý rồi!
Nhưng đó quả thực là một yêu cầu không quá đáng. Dù sao cũng đã nói rồi, vậy thì chỉ còn lại một bước cuối cùng. Một con gà rừng hình thể nhỏ bé không cần bao nhiêu năng lượng.
"Thật sự giúp ta? Vậy thì quá tốt!”
Con gà nhỏ dễ thương nằm nhoài trong khe cửa chậm rãi đứng dậy, để lộ ra thân thể cơ bắp căng phồng dưới cái đầu gà đáng yêu kia, nhìn qua rất khủng bố, cơ thịt gồ lên như bộ rễ của một cái cây già. Nó đứng đó tạo thành một bóng râm.
“Ực ực!”
Các cô gái nuốt ực một cái.
Đây mà là gà nhỏ? Trời ơi! Từ đâu ra loại gà nhỏ có hình thể như này? Thứ này cũng là quái vật? Cho dù có thành tinh, khai mở trí tuệ, cũng chỉ trút bỏ bộ lông, sẽ không có hình thể quá mức lên như thế!
“Thúc thúc này, ngươi nói là… giúp ta thành tinh?”
Con gà rừng không có trí tuệ cao, nói chuyện rất trúc trắc, hưng phấn gắng sức nói ra một câu với âm thanh như trẻ con đang bú sữa.
Đây là thứ quỷ gì?
Ngụy Lân chậm rãi quay đầu nhìn sang, nuốt một ngụm nước bọt.
Ngửa đầu nhìn tới, một người khổng lồ cơ bắp dữ tợn được gắn một cái đầu gà nho nhỏ đáng yêu. Thứ quái vật khổng lồ như núi thịt kia, dường như mới thực sự là quái đản, còn hắn chỉ là một con người nhỏ bé lương thiện…
“Thân thể ngươi quá lớn, yêu cầu thành yêu này quá đáng. Ta…”
Hắn từ tốn nói.
Đùng!
Một cái cánh gà trụi lông khổng lồ đập tới, giống như một cái bướu thịt khổng lồ ngưng tụ thành. Ngụy Lân bị quất bay ra ngoài một cách gọn gàng, gương mặt hắn biến thành dung dịch vẩn đục màu trắng, hóa thành bùn.
Gà rừng nhanh chân bước tới, cúi đầu nhìn màn hình hệ thống màu lam nhạt trên khóe mắt:
[ Nhiệm vụ chính tuyến mở ra: Thanh trừ Ngụy Lân, hấp thụ thi thể (thưởng 5000 điểm) ]
"Ngươi…”
"Ngươi là loại quái đản truyền miệng trong dân gian nào…” Ngụy Lân chậm rãi đứng dậy.
Hắn là quái đản, mặc dù ngưng tụ từ sự sợ hãi của chúng sinh mà thành, nhưng vẫn có tư duy riêng. Thế nhưng, giống như những thiên thần bảo vệ chúng sinh kia, là chúng sinh ban cho bọn chúng ký ức, tính logic, trí tuệ…
Giống như một đoạn chương trình.
Giữa các quái vật, bởi vì logic hành động không giống nên rất có khả năng tự giết lẫn nhau.
“Uỳnh!”
Một giây sau, gà rừng chớp mắt lao vụt tới. Nó dùng tốc độ và lực bộc phát khủng bố hóa thành bóng đen, chớp mắt đập nát Ngụy Lân như bẻ cành khô, đập tan hắn thành một đám sương mù.
Vù!
Gió nhẹ bao phủ.
Quái vật lại ngưng tụ từ trong sương xám, gào lên khàn khàn, chứa sát ý lạnh lẽo:
“Vô dụng, ngươi không thể nào giết được ta!”
Gào!
Ngụy Lân gào lên như dã thú, hắn đã đạt cấp năm, gào lên điên cuồng đinh tai nhức óc, sau đó nhào lên như mãnh thú.
Xoạt xoạt!
Một tia sáng xẹt qua.
Ngụy Lân bùng nổ uy thế vô tận, hai bên giao chiến đụng mạnh vào nhau.
“Gà... gà rừng nhỏ! Ngươi mau đi đi! Đó là quái đản! Là nguyện lực của chúng sinh hội tụ nên, là sự sợ hãi của toàn bộ bách tính Vũ Châu tụ thành. Chỉ cần ngươi còn ở Vũ Châu thì căn bản không thể giết được hắn!” Tiếng nói lo lắng của La Thải Vi truyền tới từ phía xa.
Các cô gái xung quanh lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Quái đản không thể giết chết…
Uỳnh!
Ngụy Lân chớp mắt bị đè ngã, lập tức bị một con quái vật to lớn cưỡi lên eo.
"Vịnh Xuân thốn quyền.”
Ầm!
Cánh gà to lớn như hai cái tai voi thay phiên nện điên cuồng vào mặt hắn.
Quác quác quác quác quác quác!
Gà rừng rú lên điên cuồng, giống như đang đảo bánh mật. Ngụy Lân bị nện vào mặt liên tục, thình thịch thình thịch, bị đánh lún xuống đất.
Đùng!
Hắn lại nổ tung lần thứ hai, chết một lần nữa.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận