Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 234: Sát Kiếp Giáng Thế (Thượng)

Nước quá trong sẽ không có cá, người bỉ ổi sẽ vô địch.
Những người này vào ngày mà đại nạn buông xuống, liền trực tiếp nâng lên một mảnh thiên địa rồi bắt đầu chạy trốn suốt đêm.
“Các ngươi còn dám xuất hiện sao?” Vẻ mặt Hứa Chỉ không biết nói gì “Các ngươi đúng thật là đang tự vả mặt mình, lúc trước ở trên diễn đàn điên cuồng khoe khoang bản thân mình có thể chống lại một thế giới. Kết quả vừa đi vào liền đem hai tầng của vườn trái cây nhà ta dọn đi hết, đây là muốn tìm chết sao!”
Lá gan đúng thật là càng ngày càng lớn.
Lúc trước khi kiến tạo nên Tà Thần Cthulhu thì cả ngày đều nghĩ đến việc làm phản. Bây giờ liền dứt khoát đào đi cả một thế giới.
Vốn dĩ Hứa Chỉ nghĩ, dựa theo đạo lý mà nói thì khi mà đại nạn buông xuống thiên địa, muôn nghìn chúng sinh trong hai tầng vườn trái cây kia của mình sẽ đứng dậy chống đỡ. Sau đó bọn họ sẽ mở ra một đoạn sử thi vui buồn lẫn lộn, hơn nữa còn phát triển cả nền văn minh thống trị…
“Quên đi.”
Hứa Chỉ nhướng mày, đi vào lối vào, nhìn một đám bùn đất màu đen như bị chó gặm kia. Mặt đất tràn đầy hơi thở tĩnh mịch và hoang vu, phảng phất như là một vùng đất chết, ngay cả một chút linh hồn cũng không lưu lại.
“Chỉ là dọn đi phần lớn sinh linh của toàn bộ thế giới mà thôi, giống như con thuyền Noah’s Ark chạy trốn đại nạn diệt thế năm đó vậy. Đây cũng không phải là tổn thất gì. Mà dù cho có tổn thất thì đó cũng cái giá đáng phải trả. Nếu có thể tiến hóa thành công Kim Thân Bàn Cổ thì sẽ thu được lợi ích rất lớn.”
Kim Thân Bàn Cổ.
Quỷ mới biết bọn người kia lại làm ra đồ vật đáng sợ gì nữa.
Chỉ là nhìn vào nguyên mẫu này thôi cũng đã đủ để nghịch thiên rồi. Xét về tính chất mà nói thì thành quả này cũng không kém Tà Thần Cthulhu.
Nó sẽ là sự tồn tại nghịch thiên thứ hai.
“Đúng rồi, Phượng Hoàng đâu? Nàng tránh ở chỗ tối để làm gì?” Hứa Chỉ lúc này mới nhớ tới một tồn tại cổ xưa nào đó, là một Hỗn Nguyên Thánh Nhân mà giờ đang phải còn mò mẫm trong một không gian nhỏ ở mảnh thế giới kia.
Vào giờ phút này.
Phượng Hoàng cũng là một mặt mộng bức. Nàng đang tránh ở trong mảnh thiên địa nhỏ bé của mình, cũng đã nhận ra bên ngoài thế giới hoang vu kia, một đám thiên thần giống như đang phá bỏ và di dời đi nơi khác, đỡ cây đào núi. Không biết vì sao, nàng mơ hồ có chút sợ hãi:
“Cũng may là động tác của ta nhanh!”
Thật là đáng sợ.
Quả thực là một đám vô sỉ!
Thế nhưng lại dùng phương thức này để ngăn cản đối phương chứng đạo.
Nàng cảm thấy nếu như bản thân mình chứng đạo muộn đi mấy trăm năm thì không biết sẽ phát sinh cái gì nữa.
Vẻ mặt nàng mơ hồ, cảm giác như đã bị hành động của bọn họ làm cho tê dại. Nàng nghĩ tới Đế Kỳ chờ mười một vị Thiên Đế cổ xưa đột phá lên cảnh giới Bán Thánh ở trong Đại La Thiên, sau khi mừng rỡ như điên thì bắt đầu đi ra tàn sát chúng sinh. Thời điểm ngưng tụ Đạo Quả sẽ là biểu tình sụp đổ như thế nào!
Nhưng mà Phượng Hoàng lại không có ý định tham dự, bèn thu hồi tâm trạng. Nàng chỉ yên lặng nhìn mảnh thiên địa hoang vu cằn cỗi ngoài kia rồi lạnh nhạt nói: “ Đại kiếp nạn lại buông xuống sinh linh trong thiên địa một lần nữa.”
“Từ khi ta khai thiên lập địa tới nay đã chứng đạo Hỗn Nguyên, đi qua nhiều thời đại và vượt trên vạn vật. Bây giờ ta chỉ cần nhìn xem con nước lớn trong lịch sử mà thôi, xem những người anh hùng đứng lên rồi ngã xuống. Ta chỉ cần tránh ở chỗ tối và không ngừng hút vào thành quả của một thời đại văn minh là được .”
“Cửu Chuyển Huyền Công, Kim Thân Bất Diệt…..” Sắc mặt nàng bất động, quay đầu nhìn khắp thiên địa, thần sắc trở nên lãnh đạm, “Công pháp này không tồi, nhưng mà bây giờ nó là của ta.”
Nàng nhìn như đã tiêu trừ ấn ký, nhưng thật ra vẫn lưu lại một tia thần thức để giám sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Cách làm của Hỗn Nguyên Thánh Nhân, bọn họ đương nhiên là không thể nào phát hiện.
Nàng rõ ràng cảm ứng được, những Thiên Ma ngoại vực đến đây tất phải đến từ một nền văn minh cấp cao có tính xâm lược cực mạnh, giống như với chủng tộc đã từng xâm lấn thế giới Vu sư vậy. Bọn họ ước chừng đã phải tiêu tốn mất bốn năm trăm năm để quật khởi, gian nan đi lên từng bước một, sáng tạo nên loại công pháp nghịch thiên này.
“Chỉ là ta khó có thể tưởng tượng được, những Thiên Ma dị vực bọn họ rốt cuộc là đã dùng phương thức gì để câu thông với nhau? Chiều không gian? Hay là truyền nhân tư duy nào đó?”
Thế giới quá mức rộng lớn.
Trong chư thiên vạn giới, có quá nhiều nền văn minh khủng bố và các loại thủ đoạn khủng bố khác nhau.
Thế giới có quật khởi, có suy vong. Nàng cũng đã trải qua nó ở trong thế giới Vu sư, cũng đã dẫn đường cho thế giới trước mắt này quật khởi. Ngoài hai thế giới này đương nhiên sẽ còn có nhiều thế giới khác nữa, thậm chí trình độ càng cao hơn.
“Nhưng mặc kệ như thế nào thì mục tiêu của ta chính là sau khi tìm ra con đường lên cấp tám thì sẽ phá vỡ chiều không gian của thế giới này, thoát ly khỏi lồng giam trong thế giới này. Ta sẽ đi đến một thế giới hoàn toàn mới. Cái Kim Thân Bàn Cổ này vừa lúc vô cùng thích hợp với ta.”
Trong không gian, chính nàng là một vòng Thái Dương màu vàng, chiếu rọi không gian. Trên mặt đất có hoa thơm chim hót, và không ít sinh linh đáng yêu đang sinh sống.
Một cảnh tượng đẹp như tiên cảnh.
Nàng không thích nhân loại, Cổ Tộc, Vu Tộc và những giống loài có trí tuệ. Nàng cảm thấy bọn họ rất ghê tởm, lục đục với nhau. Cho nên ở đây chỉ có một ít động vật sinh linh đáng yêu, chúng nó hình thành nên một đào nguyên ở bên ngoài.
“Thân thể bất diệt phảng phất như được tạo ra cho ta vậy, vừa lúc phối hợp với nguyên thần bất diệt của Phượng Hoàng. Bản thể Đạo Quả của ta cũng vừa với đan điền, như là chín vì sao vây quanh Thái Dương vậy, chiếu sáng và nuôi dưỡng vạn vật, tạo nên một thiên hà rộng lớn. Hơn nữa trong cơ thể của ta còn có một thế giới, sẽ cung cấp cho ta sức mạnh vĩnh hằng, đủ để cho ta có thể đi qua chư thiên vạn giới, không sợ năng lượng suy kiệt.”
Nàng yên lặng cân nhắc.
Con đường tu luyện nguyên thần trước đây là chứng đạo Hỗn Nguyên, nàng cũng đã tu thành Phượng Hoàng Hỗn Nguyên Đạo Quả rồi gửi vào trên hư thiên. Nhưng mà con đường đi lên cấp tám bây giờ đúng thật là có chút khó khăn. Nàng hoàn toàn có thể lại tu luyện thân thể đến cấp tám.
“Nếu chưa có con đường phía trước thì ta sẽ song tu cả trong và ngoài, đi một lúc hai đường, song chứng Hỗn Nguyên.”
…..
Trên diễn đàn, một đống người đang cực kỳ nhiệt tình.
Mà Manh Muội có chút kích động tới cực điểm, cảm thấy kích thích đến muốn bùng nổ nhưng rồi lại có chút bất an.
“Chúng ta đem thế giới vác trên vai, chạy trốn suốt đêm, Đạo Quân rốt cuộc có rời đi thế giới này không? Đạo Quân có thể sẽ ra đánh chết chúng ta hay không?”
“Chuyện của chúng ta là có nguyên nhân. Đó là vì bảo hộ hoà bình của thế giới, cho nên trước đó phải đem nó san bằng. Chúng ta không có sai, chúng ta là người tốt”
Manh Muội vẫn thấy bất an, không ngừng tự an ủi mình.
Nàng đối với vị Đạo Quân kia vẫn là có chút bóng ma tâm lý, dù sao nàng mới đến thì đã bị đánh một trận.
Nhưng mà sự lo lắng của nàng lại dần dần bị sự kích động thay thế.
Nàng đã bắt đầu bồi bổ cho Thiên Đế ở trong vùng cấm của Đại La Thiên. Khi nhìn tới cảnh tượng ăn thịt người, nàng không khỏi lẩm bẩm lên, “Ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt bọn họ khi ăn phân”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận