Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 483: Thế Giới Khoa Kỹ Đáng Sợ (Hạ)

Còn bầy người vượn cổ xưa cũng đã bắt đầu đi săn thú.
Hai tốp người này là sinh mệnh ở tầng thấp nhất. May mà đám cự thú kia không coi trọng những sinh vật cấp thấp như họ.
Bọn họ có trí tuệ cực kỳ thông minh, né tránh ở khu vực dòng sông dung nham hiểm ác nhất, ở trong các thung lũng bồn địa. Vì dã thú có thiên tính sợ lửa bẩm sinh, đám cự thú đó căn bản lười tới gần khu vực sa mạc, loài người nhờ vậy có thể tiếp tục sống lay lắt. Hơn nữa, vì nhiệt độ nóng nực, từng thế hệ thay phiên sinh ra, bọn họ mau chóng bỏ đi bộ lông đầy người, lộ ra thân hình sạch bóng.
Việc sống gần dung nham cũng khiến văn minh của loài người nhanh chóng phát triển. Họ sở hữu lò luyện thiên nhiên có ngọn lửa nóng cháy, có thể rèn quặng sắt và kim loại, trực tiếp tiến vào thời đại đồ sắt.
“Dòng sông dung nham là mẹ của chúng ta!”
Họ dùng ngôn ngữ thô sơ vui mừng trao đổi với nhau, vung cao mâu sắt.
Mười năm đầu tiên.
Tất cả bọn họ đều là thợ rèn, chế tạo xe đẩy, vũ khí bằng sắt, thậm chí là lò xo tinh vi, đã bắt đầu xuất hiện vũ khí dạng cung nỏ.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi.
Họ phát hiện ra loại vật chất đặc thù, đó là lưu huỳnh. Họ còn lợi dụng lưu huỳnh ở gần vùng dung nham để chế tạo thuốc nổ.
Đám cự thú chém giết ngày càng kịch liệt, trời sụp đất nứt.
"Chúng ta phải thoát khỏi thế giới này!”
Bọn họ giận dữ gào lên, mặc áo da thú, quần cỏ.
Họ lén dùng thuốc súng liên tục cho nổ ra một con đường trong lòng đất. Từ vị trí dòng sông dung nham, họ không ngừng đào móc vào bên trong. Tốn trọn vẹn bảy năm di chuyển, bọn họ đã tới được một vùng đất mới tinh.
Đây là một mặt khác tại thượng lưu của dòng sông dung nham. Con người mang theo thực vật và động vật đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu sinh sôi nảy nở, tiến hành định cư và sinh hoạt.
Mà đi xuống nữa chính là một thế giới khác, là thế giới địa bàn của cự thú.
Thế giới giống như đã trở về bình tĩnh, không có những sinh linh có thể hủy thiên diệt địa đó nữa.
“Bọn hắn đang trốn tránh, đang trốn ra khỏi thế giới siêu phàm mà ta sáng tạo ra, nhưng đó cũng là điều đương nhiên mà thôi! Thế giới lớn như vậy, lại đều là nham thạch, đủ cho bọn hắn đào thông đường, trốn sang một vùng đất khác.” Hứa Chỉ bình tĩnh nhìn tất cả, không hề thất vọng, “Bọn hắn không có ý đi lên văn minh siêu phàm mà dùng thuốc súng, dụng cụ kim loại, đi lên con đường khoa học kỹ thuật.”
Thế giới dung nham thiếu nhất chính là nước mưa.
Nhưng sinh vật khối Rubik lúc này đã đảm nhiệm chức vụ Thủy Thần trong thế giới này, định kỳ hạ mưa xuống.
Đế Quốc sáu mươi năm.
Không có kẻ thù bên ngoài, hai giống loài con người bùng nổ mâu thuẫn, gây ra Đại chiến thế giới thứ nhất: “Chiến dịch Merkel”. Súng và pháo, kỵ binh và kiếm sĩ điên cuồng chém giết, lưỡng bại câu thương. Trận đại chiến này giằng co khoảng mười ba năm, cuối cùng hai nước tự tách ra hai đầu, lấy dòng sông dung nham làm biên giới, phân chia ra một con đường để sinh sống, đặt tên là Đế quốc người phương Đông, và Đế quốc người phương Tây.
Vì trận chiến tranh này, súng ống được vận dụng đến độ thành thục đã xuất hiện, nhanh đến mức khiến người ta khó tin.
Bọn họ điên cuồng phát triển dân cư, bắt đầu thành lập văn minh, thành lập chế độ quốc gia, ban đầu lợi dụng dung nham tạo thép, chế tạo hợp kim.
Thiết bị đào móc đã xuất hiện, hai đế quốc phân biệt tự ban bố mệnh lệnh:
“Chỉ cần là đất đai đào móc ra được thì đều thuộc về người đào móc ra, có quyền sử dụng lãnh địa ba trăm năm! Trở thành lãnh chúa địa phương!”
Ầm!
"Trở thành lãnh chúa của Đế Quốc?"
Trong nhất thời, cả thế giới đổ xô tới.
Không chỉ vùng đất đào ra thuộc về mình, còn có khả năng đào ra kim loại quý và khoáng mạch.
Tại thời đại hơi nước, vô số nhà buôn giàu có cùng với các công ty tư bản mở ra thời đại đào vàng. Rất nhiều người góp vốn, thậm chí người thường cũng cuồng nhiệt hơn. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi, có người kiếm đầy bồn đầy bát, có người tán gia bại sản.
Sau đó, họ không ngừng mở rộng lãnh địa, đã khai phá ra phía ngoài tới một trăm mẫu!
Họ sinh sản nhanh như châu chấu. Thế giới rất khổng lồ, chỉ cần xâm lược và khai hoang, căn bản không cần kế hoạch hóa gia đình và tiết chế gì cả.
Thậm chí, một con đường buôn lậu rất gian nan được mở ra giữa Đông Đế Quốc và Tây Đế Quốc, bắt đầu từ dòng sông dung nham đến vách đá trên bầu trời, từ đó leo trèo sang, không ngừng vụng trộm chuyển vật tư, chỉ là rất nguy hiểm mà thôi.
Vốn thời đại phát triển như vậy còn rất lâu dài và thong thả.
Thế nhưng, Đế Quốc năm 114, trong một xóm nghèo ở phương Tây có một đứa con lai Đông Tây tên là Weiss Lâm. Từ một tuổi đã học xong ngôn ngữ đại quốc, bảy tuổi phát hiện sự tồn tại của điện, lợi dụng sức nóng để phát điện.
Mười hai tuổi, phát minh ra điện xoay chiều, thành lập công ty điện máy.
Sơ đồ điện đơn giản đã xuất hiện.
Rất nhanh, vì một đứa trẻ thần đồng tới thế giới này, thế giới chớp mắt nhảy vọt lên, tiến vào thời đại cách mạng công nghiệp.
Sau đó hắn đổi tên thành Levis.
Levis thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn Levis. Hắn bắt đầu khai thác mỏ, nghiệp vụ y tế, các lĩnh vực chính, nghiên cứu điện máy học, phát minh ra bóng đèn, hoàn thiện thủy tinh, phát hiện hiệu ứng cơ học…
Mỗi lĩnh vực, hắn đều có phát kiến kinh người.
"Trên thế giới này sao lại có con người thông minh như vậy?”
“Hắn nhất định đã mở ra khu vực cấm của Thượng Đế!”
“Đó là người đàn ông gần với Thần nhất!”

Thời đại đang điên cuồng phát triển về phía khoa học kỹ thuật.
“Đây là tốc độ của khoa học kỹ thuật, sự phát triển của khoa học kỹ thuật chỉ cần trong nháy mắt...”
Hứa Chỉ nhìn cảnh tượng này:
“Vì dung nham mang tới lực lượng rất vĩ đại! Quặng kim loại và lưu huỳnh trong dung nham đưa bước trực tiếp tiến vào thời đại thuốc súng và đồ sắt… Thời đại của họ giống như đã leo thẳng từ những năm 1800 trên Trái Đất tới thời đại năm 2000, lại từ văn minh phong kiến nông canh nguyên thủy chớp mắt đã xuất hiện văn minh thuốc nổ, súng ống, thậm chí máy bay đã xuất hiện.”
Huống hồ, lại có một con người với trí tuệ nhân tạo?
Tại năm thứ 120, vô tuyến điện xuất hiện.
Thiết bị điện tử xuất hiện, thậm chí đã xuất hiện tivi đen trắng, máy chụp ảnh kiểu cổ, cả xe ô tô nhỏ, các thiết bị hiện đại.
Levis cũng đã tới lúc tuổi già.
Hắn cố gắng trên lĩnh vực chữa bệnh và giành được nhiều thành quả, hơn nữa điều khiến người khác khó hiểu là, lúc tuổi già hắn điên điên khùng khùng, không ngờ từ bỏ khoa học để toàn lực nghiên cứu thần học, tôn giáo.
“Cuối cùng cũng nghiên cứu thành công.”
Levis hít sâu một hơi. Hắn đang ở trong bệnh viện tư của mình, xem xét ảnh chụp X-Quang trước mắt.
Đó là ảnh chụp bộ não của chính hắn.
Trong bộ não có một khối rắn tám cạnh tại vị trí của tuyến tùng trong não. Hai tay hắn bắt đầu run rẩy.
“Bộ não của ta, tại vị trí tuyến tùng bẩm sinh đã biến dị! … Đây chính là nguyên nhân làm cho ta thông minh như vậy, đã thấy là không quên, còn có chứng tăng trí nhớ siêu khủng bố. Chỉ cần ta muốn, thậm chí ta có thể tùy tiện nhớ lại ký ức cả một ngày dài lúc một tuổi… Có lẽ, tuyến tùng biến dị có thể giúp con người mở Thiên nhãn, tăng trí tuệ, làm cho con người sở hữu năng lực vô thượng.”
Ông lão tóc bạc này đã ngồi tại địa vị đỉnh cao của Đế quốc. Hắn vuốt huyệt Thái dương, nhìn tuyến tùng của mình, thì thào:
“Thần… thật sự có tồn tại sao?”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận