Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 189: Yêu

Một tin tức vang vọng khắp thiên hạ:
Đế Quân tạo nên một tộc mới, gọi là: Yêu!
Yêu tộc là động vật và thực vật trong thiên địa, trong môi trường có linh khí nồng đậm thì nó sẽ mở ra linh trí.
Trước mắt Yêu tộc do một gốc sen màu xanh cầm đầu, thậm chí nó còn không có đồng tộc, cũng chưa thể hóa hình.
Nền văn minh bắt đầu từ việc khai thiên lập địa, qua hai trăm năm phát triển cũng đã dần hoàn thiện.
Sau sự luân phiên của năm sáu thế hệ, loài người đã hình thành nên một kết cấu bộ lạc hoàn chỉnh. Đám Cổ Thần kia cũng đã hơn hai trăm tuổi, trở nên thông minh hơn. Hai bên đều có ngôn ngữ, trật tự riêng.
Chỉ có hậu duệ trong đó mới hiểu được sự tuẫn lạn và khủng bố của thời đại cổ xưa này. Thời đại mà Cổ Nhân, Cổ Thần, Cổ Yêu có thể giao lưu với nhau!
Trong cung điện Lăng Thiên rộng lớn tráng lệ.
Lăng Thiên có nghĩa là phía trên bầu trời, bao trùm thế giới vạn vật, cao hơn không trung.
Nó xây ở trên một vách đá ở Thiên Giới, được muôn vàn sao trời điểm xuyết, sáng rọi vạn trượng.
Một nữ tử mỹ lệ thánh khiết mà uy nghi đang bình tĩnh ngồi ở trên đế tọa. Dung mạo nàng xinh đẹp hoàn mỹ, một tay trắng nõn chống má, nhắm mắt trầm ngâm, trong lúc lơ đãng cả người nàng tản mát ra hơi thở to lớn, cuồn cuộn.
Một đoàn quang mang màu vàng bỗng nhiên ùa vào đại điện.
Đây là một mặt trời sáng chói, tản mát ra hào quang lộng lẫy bắt mắt. Ánh sáng vòng tròn chiếu rọi khắp thiên địa, ở giữa mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của một con thần điểu màu vàng. Nó đột nhiên hạ xuống trên mặt đất, “Đế Quân! Chúng Cổ Thần như Phong Thần, Quần Tinh, Thái Dương, Nguyệt Thần đều đã đến, đang ngồi trên Thiên Giới.”
“Lại lấy thêm hai cái đệm hương bồ nữa. Lần này ta sẽ giảng đạo, vạn vật sinh linh trong thiên địa có duyên đều có thể đến. Nhân tộc và Yêu tộc cũng đều là con của thiên địa, cũng nên có một vị trí.” Một giọng nói xa xăm truyền đến.
“Vâng, Đế Quân.”
Kim Ô đứng dậy, xoay người rời đi.
Kim Ô bỗng nhiên trầm mặc, sùng bái cuồng nhiệt quay đầu liếc mắt nhìn về phía sau một cái.
Đế Quân đúng là một sự tồn tại vĩ đại! Mở ra thiên địa từ trong bóng tối hỗn độn, sáng tạo nên chư thần và nhật nguyệt sao trời, thôi diễn ra Nhân tộc và Yêu tộc, sáng tạo nên vạn vật sinh linh trên thế giới này.
Hiện tại, ngài còn giảng đạo cho thiên hạ, thiết lập nên đạo chính thống và các cảnh giới!!
Vô số năm trước, khi mà linh trí của hắn chưa mở, nhưng vẫn nhớ mang máng hình ảnh khủng bố kia. Đó là lần đầu tiên hắn mở mắt nhìn thế giới này, hắn thấy: Một đám sinh linh được tạo ra trong đại dương đang bò ra khỏi biển.
Thậm chí nhân loại cũng là đi ra từ đại dương.
Vị này từ xưa đã là một sự tồn tại vượt qua cả sinh mệnh, thời không, vận mệnh, nhân quả. Nàng ngồi ở chỗ kia đã phảng phất như đại biểu cho vĩnh hằng, tóc đen áo choàng, phương hoa tuyệt đại. Nàng dường như đã trở thành một tượng đài, thiên địa cũng không thể vượt qua.
Bởi vì vốn là nàng sáng tạo nên thiên địa!
Nhưng mà Kim Ô vẫn không phục. Nhân tộc và Yêu tộc quá yếu, chỉ mới đến cảnh giới thứ tư mà từ lúc khai thiên lập địa đến giờ cũng đã hai trăm năm rồi. Bọn họ thậm chí còn không thể lên được trên bầu trời này. Hơn nữa bao nhiêu năm qua, những Cổ Thần như bọn họ đây thế nhưng lại phải cung cấp cho Nhân tộc tu luyện.
Còn phục vụ bọn họ hơn 200 năm, qua nhiều thế hệ con cháu.
“Để cho thần chức chưởng quản thế giới như chúng ta phải cung cấp cho những con kiến trên mặt đất như bọn họ hai vị trí để nghe vị Cổ Thần khai thiên lập địa kia giảng đạo. Bọn họ xứng đáng sao?”
Kim Ô đi ra khỏi cung Lăng Thiên, sắc mặt âm trầm.
Hắn đang bước đi, bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn lên không trung, sắc mặt lộ ra một tia dịu dàng hiếm có.
Ở nơi đó, hắn thích nhất là Nguyệt Thần đang nhẹ nhàng sửa sang lại bầu trời đầy sao, tô điểm cho thế giới này thêm phần rực rỡ.
….
Không đến nửa tháng, khắp Thiên Giới đã không còn chỗ ngồi, vẻ mặt ai ai cũng ngưng trọng, trang nghiêm.
Chín Mặt Trời, Nguyệt Thần, Phong Thần, Tử Thanh Song Vân…..,mười ba vị Tiên Thiên tồn tại cổ xưa nhất đều tới. Bọn họ được bao phủ trong sương mù mênh mông, mây mù lấp lánh, biến hóa ngàn vạn.
Ngoại trừ đông đảo Cổ Thần thiên địa lâu năm ra, còn có một gốc cây sen màu xanh cũng ngồi ở trong đó.
Oanh!
Một tiên âm trầm lắng xa xưa phảng phất như được truyền ra từ trong thiên địa.
“Đã 200 năm trôi qua kể từ khi bổn tọa khai thiên lập địa, diễn hóa ra vạn vật. Lần truyền đạo, giáo hóa chúng sinh này, sẽ dựng lên nền móng cho vạn vật trên thế gian, phân chia ra cảnh giới. Giảng đạo sẽ được chia ra làm 8 lần, tổng cộng là 3 năm. Chúng thần nắm giữ thần quyền trong thiên địa, khi mà vạn vật đã đi vào trật tự thì giữa đường có thể tự mình rời đi, thực hiện chức vụ của mình…”
Giọng nói êm đềm như gió xuân.
Vô số tồn tại cổ xưa hùng mạnh nhất được sinh ra ngay từ khi mới khai thiên lập địa đang ngồi trên đệm hương bồ được bện từ lông chim mặt trời, tất cả đều không nhịn được mà trở nên kích động.
Bọn họ đã chờ thời điểm này, chờ rất rất lâu rồi.
Tuy rằng những Tiên Thiên Cổ Thần(Cổ Thần bẩm sinh) như bọn họ rất mạnh, nhưng lại khó có thể tu luyện, chỉ có thể chiếm lấy thân thể con người để tu luyện, nhưng mà hiện tại cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới thứ tư. Lúc này, vì biểu hiện sự tôn trọng đối với Đế Quân, một đám bọn họ đều lộ ra chân thân bản thể.
Tiếp theo, lần giảng đạo đầu tiên đã bắt đầu rồi, giọng nói vang lên:
“Cảnh giới thứ nhất: Cố Cơ, cảnh giới này là căn cơ của việc tu hành, cảm ứng thức hải…”
Cảnh giới thứ nhất này, người ngồi ở đây đều vô cùng quen thuộc, nhưng cũng không ai bằng lòng rời đi.
Trái lại, bọn họ còn rất cẩn thận nghe giảng, nghe vô cùng say mê, giống như trong giọng nói này có ẩn chứa vô vàn đạo lý, thậm chí, còn ngộ ra được đủ thứ cái mới, sáng tỏ thông suốt.
Dù sao, thế giới này cũng rất nguyên thủy và thô sơ, cảnh giới cũng chỉ vừa mới xuất hiện. Suy cho cùng, thì Phượng Hoàng cũng xuất thân từ thế giới Vu Sư, nơi chuyên nghiên cứu về chân lý, cho nên bản thân cũng mang theo một hệ thống và ý tưởng nghiên cứu khá đầy đủ, có thể hiểu rõ triệt để một cảnh giới.
“Ba tháng sau, lại mở giảng một lần nữa.”
Trong Lăng Thiên Cung, không có một chút tiếng động.
Thế nhưng, tất cả mọi người cũng không rời đi, mà ngồi yên trên đệm hương bồ, đắm chìm trong cơn say, yên lặng cảm ngộ, bổ sung lại toàn bộ căn cơ của bản thân.
Toàn bộ bọn họ đều là sự tồn tại cực kỳ thông minh, biết phải trân quý cơ hội.
Đạo Quân, người đã khai thiên lập địa, tạo ra vạn vật, tự mình giảng đạo, việc này, nhất định phải ghi lại vào trong lịch sử. Bản thân có thể may mắn được tham dự, đúng là sự may mắn không có cách nào có thể hình dung được.
< Cổ Thần > ghi chép:
【Kỷ nguyên trước đây ở phương Tây, thiên địa sinh ra ba tộc là Cổ Thần, Cổ Yêu, Cổ Nhân. Đạo Quân đã giảng đạo 8 lần ở Lăng Thiên Cung trong vòng 3 năm, giúp chúng sinh trong thiên hạ mở ra tiên môn. 】
Lại ba tháng trôi qua.
Trong Lăng Thiên Cung lại truyền đến lần giảng đạo thứ 2.
“Cảnh giới thứ hai: Ngưng Thần, ở cảnh giới này, cô đọng thức hải…”
Chúng thần vội vàng chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ nào đó. Sau đó, vẫn giống như trước là tinh tế thể ngộ. Chỉ có Thần cần chưởng quản thiên địa mới đứng dậy rời đi, đi hoàn thành trách nhiệm của mình.
Lại ba tháng tiếp theo.
“Cảnh giới thứ ba: Thần Tàng, đưa thần hồn triệt để ẩn vào trong đó…”

“Cảnh giới thứ tư: Tử Phủ, nhỏ bé nhưng có thể thu nạp tu di một phương…”

Lúc này, sau khi lần giảng đạo thứ tư kết thúc, mọi người đều muốn nín thở, một lúc lâu sau cũng không muốn đứng dậy.
Thời đại này, tất cả mọi người đều chỉ tu luyện được tới cảnh giới thứ tư. Những cảnh giới sau đó, đều là những thứ hoàn toàn không biết, lần giảng đạo tiếp theo có lẽ sẽ nói về cảnh giới thứ năm, là cảnh giới mà bọn họ vẫn cầu nhưng không được.
------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận