Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 443: Thần Linh Buông Xuống

Dưới bầu trời tối tăm.
Hắc Lao Đại Đế Birch đã đến một quốc gia mới.
Đây là một quốc gia Bán Thú Nhân nhỏ, cường giả trấn áp mạnh nhất cũng chỉ là Truyền Kỳ, nhưng cường giả của bọn họ cũng đều đã đi lên tiền tuyến để tham chiến hết rồi, thậm chí trong lúc thủ vệ của vọng tháp lúc trước đã chết trong tay hắn.
“Thật đúng là sinh linh đáng thương mà!” Hắn mỉm cười.
Rầm!
Hắn khoát tay, từng con chim kỳ dị hội tụ thành một làn sóng triều màu đen ở trên bầu trời của trấn nhỏ.
“Giết! Không trừ một ai!”
Gương mặt lạnh lùng của hắn mang theo sự bình tĩnh.
“Một thời đại phàm nhân chẳng qua cũng chỉ như mây khói thoảng qua. Bọn họ đi đến thế giới này, cười vui lại chết già, như là cỏ dại mọc thành cụm, hơn ba mươi năm nhân sinh không có bất kỳ ý nghĩa nào, tùy tiện tàn sát thì lại sẽ lại sinh sản thêm lần nữa.”
Trên mảnh đất bị tàn phá, thi cốt chồng chất như núi.
Hắc Lao Đại Đế Birch đi nhanh về phía trước, nhìn những bá tính đang kêu rên kia.
Không ít tín đồ dìu già dắt trẻ quỳ rạp xuống trên đường phố, trong giáo đường có một đám người đang cầu nguyện. Bọn họ nhìn về phía pho tượng Thần Trí Tuệ trên cao, nhắm mắt lại, khóc thút thít, thành kính cầu nguyện 《 Sách Trí Tuệ 》:
“Thần Trí Tuệ ở Achilles trên bầu trời .”
“Chúng ta nguyện xưng ngài là cha”
“Xin hãy ban cho chúng con trí tuệ để thoát khỏi dã thú, tặng cho sinh linh quyền năng suy nghĩ.”
“Nguyện để tri thức của ngài tồn tại mãi trong sách vở, giống như tồn tại trong lòng chúng con.”
“Nguyện lấy trí tuệ của ngài làm lực lượng quyền bính, tượng trưng cho quyền lực tối cao.”
...
Thánh ca kêu gọi như có như không dần vang vọng khắp thành trấn, số sinh linh cầu nguyện trong tuyệt vọng đếm mãi không hết.
Đại sảnh cầu nguyện của giáo hội đã không chứa nổi. Ở đài phun nước của trung tâm trấn nhỏ, lão nhân, tiểu hài tử, phụ nhân, nam nhân đều thành kính quỳ rạp xuống đất mặt, kêu gọi, run rẩy nhắm mắt lại.
“Thật là đáng buồn.” Hắn buông xuống giữa không trung, bỗng nhiên mở miệng.
Oanh!
Mọi người ở đây lập tức càng run rẩy hơn, phảng phất như nghe được giọng nói của Ác Ma, liền nhắm chặt mắt, căn bản không dám mở mắt ra nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Họ quỳ rạp xuống đất, âm thanh cầu nguyện càng lúc càng lớn, dường như đang muốn lấy phương thức như vậy để kết thúc sinh mệnh của mình.
Hắn lắc đầu, giơ cánh tay lên cao, ánh sáng màu đen nổi lên, “Đây là sự hèn mọn của phàm nhân, thời khắc nguy nan chỉ biết cầu nguyện, đi tìm kiếm sự ký thác về tinh thần, mong ngóng người khác có thể tới cứu vớt bản thân.”
“Bọn họ cũng muốn cứu vớt chính mình.”
Không biết từ khi nào đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai, “Chỉ đáng tiếc là không thể, không ai muốn phải dựa dẫm vào người khác cả. Trên thế giới này, phần lớn đều là phàm nhân không thể tu luyện thành chức nghiệp giả, rất nhiều chuyện sinh ra đã được định sẵn. Bọn họ muốn lựa chọn nhưng lại không đến lượt... Thế giới này không có hệ thống giống như Thục Sơn, cho nên bọn họ chỉ có thể khẩn cầu ta, để ký thác nội tâm của mình.”
Khẩn cầu ngươi?
Gương mặt của Hắc Lao Đại Đế Birch dần dại ra, đột nhiên quay đầu.
Hắn nhìn thấy một vị Thần Quang Minh mặc y phục trắng cầm theo quyển sách, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, đang lẳng lặng đứng cách đó ba mét, thậm chí không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Giống như là một u linh không có tiếng động.
Hắc Lao Đại Đế Birch sởn tóc gáy, nghĩ mà sợ.
Nếu hắn muốn đánh lén mình, chỉ sợ mình nháy mắt liền sẽ tử vong.
Cảnh này khiến cho hắn lập tức nghĩ tới một người, chưởng môn Thục Sơn Liễu Ôn Kiếm, đó là một vị Thiên Đế phàm nhân khủng bố, cũng không có khí tức, chiến lực của nàng đều ở trên vũ khí.
“Giống như thích khách kia!”
Trong lòng hắn cảm thấy rét run, không khỏi nhìn về phía quyển sách trên tay người nam nhân này.
Quyển sách này có phải là cũng giống nhau hay không?
“Ngươi là... Thần Trí Tuệ Hermes!?”
Hắn trầm mặc vài giây, lại mở miệng nói: “Không đúng, ngươi có khí tức tín ngưỡng của sinh linh thế giới Hoang Cổ, không phải người sống, thì ra là như vậy... Đây là sự chống cự cuối cùng của Quang Minh Giáo Hội trên mảnh đất này sao? Cấu kết với tồn tại cổ xưa của thế giới Hoang Cổ, quả nhiên là đáng chết vạn lần.”
Tuy rằng hắn nói như vậy, biểu hiện thật sự hung lệ, nhưng vẫn có ý muốn lui. Hắn cảm giác được hơi thở khủng bố của đối phương, hội tụ quá nhiều quá nhiều hương hỏa, cho nên chiến lực vô cùng khủng bố.
Hắn biết rõ, hầu hết phàm nhân trên mặt đất Ma Dược đều cung phụng đối phương.
Hương hỏa của thế giới Hoang Cổ là phân tán, mà mặt đất Ma Dược hiện tại lại đang hội tụ lại. Đối phương manhj hơn nhiều so với chiến thần Thiên Đồ lúc trước, chắc hẳn thuộc cấp độ quái vật như Thủy tổ của ma cà rồng, hay là Tiên Huyết Đế!
“Ahhh! Là Thần Trí Tuệ!”
“Thần vĩ đại rốt cuộc cũng tới cứu vớt chúng ta!”
...
Đám phàm nhân trên mặt đất đều mở to mắt, gào thét điên cuồng, sùng kính, quỳ lạy. Một vị tồn tại cổ đại thần thoại xuất hiện ở trước mắt, là tín ngưỡng của mình. Bọn họ nguyện ý trả giá mọi thứ để Thần tối cao buông xuống, bây giờ bọn họ nên làm gì đây?
Bọn họ nói năng lộn xộn, thánh ca kêu gọi càng kịch liệt.
Trong trong lịch sử dài lâu, ai là người có lực hiệu triệu nhất? Ai được mọi người tôn sùng nhất?
Không thể nghi ngờ chính là Thần Trí Tuệ Hermes trong truyền thuyết, buông xuống mặt đất, giao cho phàm nhân ba tầng tri thức vĩ đại, mang đến cho mọi người dũng khí để tranh đấu với tự nhiên.
Sự tồn tại của toàn bộ Quang Minh Giáo Hội cũng chính là vì để cung phụng vị Thần này.
Manh Muội lặng yên đi tới.
Nàng nhìn thấy cảnh tượng cuồng nhiệt như vậy, cảm thấy sự tín ngưỡng này đã vượt quá tưởng tượng của nàng, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Các cư dân mạng phía ngoài đang xem phát sóng trực tiếp, một người tay cầm một cây microphone, “Hỡi các cư dân mạng đang ăn dưa, đây là sự biến chuyển của lịch sử, sóng triều lịch sử đã bắt đầu! Xin hãy nhớ kỹ cảnh tượng này. Hơn nữa, hãy chứng kiến mị lực của lịch sử! Lịch sử tồn tại cùng với chúng ta!”
Phía trên không trung, vị Thần áo trắng lẳng lặng nhìn hắn, “Tất cả những người có nghiệp chướng nặng nề, chỉ cần cầu nguyện ta, quy thuận Vương quốc của ta thì ta sẽ khoan thứ tội của ngươi.”
Phụt!
“Đi!” Hắc Lao Đại Đế Birch xoay người, máu tươi xuyên qua lồng ngực hắn.
Sau lưng, Hermes cường đại nhưng không có khí tức, tựa hồ không có ý động thủ. Hắn chỉ chậm rãi mở ra trang đầu tiên của Quang Minh Thánh Thư, nhẹ giọng đọc lên.
“Trí tuệ là sức mạnh.”
Giây tiếp theo, khí tức rốt cuộc cũng nở rộ, toàn bộ thế giới phảng phất như bị đè ép.
Hermes giống như thích khách Liễu Ôn Kiếm vậy, thường ra tay trong nháy mắt, rút kiếm ra mới bộc phát khí tức khủng bố.
Trong nháy mắt nhìn thấy kiếm kia, chính là khoảnh khắc mà địch nhân bị diệt vong.
“Ta...”
Hắn ta ngây ngốc cúi đầu, ý thức dần trở nên mơ hồ, cả người bị đè ép đến vặn vẹo, thậm chí bị áp thành một quả cầu, giọng nói gần như không thể phát ra, “Sao có thể... mạnh như vậy!!”
Phanh!
Hắn hoàn toàn bị áp thành sương máu.
Sắc mặt Hermes bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc người, biến mất khỏi chỗ cũ.
Ahhh!!
Người dân của các thành phố gần đó nhìn lên bầu trời, lập tức bật khóc vì vui mừng, các tín đồ đều quỳ xuống cầu nguyện.
“Ta... Móa!!” Manh Muội cũng ngẩn ngơ, qua một hồi lâu mới chậm rãi phun ra một hơi dài, “Khoa trương như vậy?”
《 Sử sách Ma Dược 》 ghi lại:
【 Ma Dược, năm 1103, giao chiến với thế giới Hoang Cổ, Sử Thi Đại Đế tàn sát chúng sinh, Thần Trí Tuệ Hermes buông xuống, cứu vớt tín đồ thương sinh trong lúc nguy nan.】
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận