Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 186: Con Người xuất hiện

Tốc độ dòng chảy thời gian của sinh vật bên này lên tới một vạn lần. Tất cả đều điên cuồng thay đổi, sinh sôi nảy nở, mới mở chưa đến mười ngày mà đã trở nên hoang vu cằn cỗi rồi. Không bổ sung chút phân bón, khẳng định là không được.
Nhưng nếu nghĩ theo cách này thì thoạt nhìn đã lâu rồi không có khai mở. Trên thực tế mới chỉ có hơn mười ngày!
Hắn cũng đã là Vu sư cấp bốn, hơn nữa, còn thôi diễn ra các cấp từ một đến tám của cảnh giới siêu phàm, còn xuất hiện thần linh!
Hơn nữa, thế giới mới thứ hai cũng sắp được mở ra!
Quả thực là liều mạng một cách điên cuồng....
Thậm chí ngay cả sự phát triển khoa học kỹ thuật của Trùng Sào cũng không nhất định có thể nhanh như vậy.
“Đây đều là công lao của người chơi sa điêu nào đó..... Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, ngoan ngoãn an táng đi, ta sẽ bón phân cho các ngươi.”
Hứa Chỉ làm một nông phu, vừa bón phân cho đất, vừa trầm ngâm, “Tốc độ trong sa bàn lớn bên kia chỉ có một trăm lần, hơn nữa đất đai lại rộng lớn, có thể sẽ tự hình thành nên một vòng sinh thái tuần hoàn. Sinh vật sau khi chết sẽ hóa thành phân bón, và nuôi dưỡng thực vật phát triển, ngược lại năng lượng xói mòn cũng không quá nghiêm trọng.”
Sau khi bón phân, Hứa Chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn nhìn thực vật hiện tại trên mảnh đất này, không có sự điều khiển của người chơi, ở trạng thái tự do mà điên cuồng hút vào chất dinh dưỡng của đất, sau đó nhanh chóng sinh sôi nảy nở.
Dù sao môi trường cũng đã thay đổi.
Từ vùng đất cằn cỗi biến thành bùn đất phì nhiêu, chúng nó cũng bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh, bắt đầu vặn vẹo và sinh trưởng. Từ đó liền xuất hiện các loài sinh vật với các hình thái hoàn toàn không giống nhau, nhanh chóng sinh sản.
Hứa Chỉ tức khắc hoảng sợ, thế này có sao không?
Hắn vội vàng lấy ra một cây Đại Học cao thụ, sợ nó sẽ biến thành giống loài khác.
“Nhưng mà.... Phỏng chừng lần sau bọn họ login cũng sẽ phát hiện ra sinh vật do mình tiến hóa và khống chế đã không còn giống nhau.” Hứa Chỉ giật mình, “Quên đi, phiên bản mới, diện mạo mới.”
Sau đó là chuyện thứ hai.
Đó là tạo ra một con đường thứ hai thông tới thế giới mới trên sa bàn nhỏ.
Hiện tại Hứa Chỉ là một Vu sư cấp bốn chân chính, đương nhiên có thể làm mọi việc vô cùng nhẹ nhàng. Tinh thần lực hơi lưu động, tách bùn đất ở giữa sa bàn nhỏ và sa bàn lớn là thế giới Vu sư ra, hình thành nên một thủy quản(con đường hình ống nước) màu trắng.
Ngay sau đó, Hứa Chỉ lấy cái kìm rồi uốn cong một đầu của thủy quản, sau đó nối vào một đoạn mới. Lấy thông đạo cơ sở của thế giới để làm thành các nhánh thông đạo có hình dạng là “▔[”, vô cùng đơn giản và rõ ràng.
Làm xong mọi việc thì trời cũng đã tối, hắn trực tiếp đi nghỉ ngơi.
Vào trưa ngày hôm sau, Hứa Chỉ đi vào thế giới trong lòng đất để xem phiến hải dương này đã bắt đầu xuất hiện sinh mệnh hay chưa, “Đã đến lúc thả con người xuống thế giới này để cho bọn họ phát triển nó.”
“Nhưng mà, tại thời điểm số lượng lớn thực vật và động vật vẫn đang còn xuất hiện, sao con người có thể xuất hiện trước được?” Hứa Chỉ nghĩ một lúc, cảm thấy không thể tưởng tượng, hoàn toàn không phù hợp với quá trình tiến hóa. Nhưng ý niệm vừa chuyển lại cảm thấy khó hiểu, có cái gì không thể tưởng tượng được?
Không phù hợp với quá trình tiến hóa, nhưng phù hợp với thần thoại a.
Trong thần thoại cổ đại, thần khai thiên lập địa, sau đó sáng tạo ra chúng thần, rồi đến con người và các loại động vật.
Theo thứ tự của tạo hóa thì từ xưa đến nay con người luôn được hình thành thứ hai...
“Là trùng hợp? Hay là vận mệnh đã định hết thảy? Phảng phất như là tái diễn lại thần thoại vậy.” Hứa Chỉ đi vào đáy biển, nhìn vào mảnh hải dương kia.
Lúc này đây hắn đã ngựa quen đường cũ, nhẹ nhàng duỗi tay một chút, “Phó Não Trùng Sào, phân tích ra trình tự gen của ‘ khỉ ma phương’, sau đó dùng các bào tử trong biển để tiến hành sinh sản!”
Rầm.
Mặt biển phảng phất như sôi trào lên, dường như đang mang theo một sinh mệnh nào đó. Tại một vùng nước cạn, một đám vượn người với bộ lông mềm mại chậm rãi đi lên mặt đất.
Trên không trung, một con kim điểu ngơ ngác đang tuần tra, bỗng nhiên kêu to lên.
“Đã xảy ra chuyện gì!” Phượng Hoàng nghe thấy tiếng kêu, lập tức đứng lên vách tường trên không trung. Nó nhịn không được bắt đầu quan sát khắp đại dương vẩn đục đang tắm mình trong ánh sáng lung linh, chợt kinh ngạc hô lên:
“Là Thần..... Đang tạo người!!”
“Sinh mệnh thần kì...”
Phượng Hoàng nhịn không được liền lập tức xuyên qua lỗ thủng lớn, từ Thiên Giới bay xuống nhân gian.
Nó bay lượn trên không trung, nhìn khắp đại dương mênh mông.
Trong lòng hải dương là một đám vượn người lông xù màu đen, ướt sũng, đang chậm rãi đi ra khỏi mặt biển. Bọn chúng mang theo một cỗ hơi thở hoang dã, phảng phất như từ phôi thai hóa thành hình người chỉ trong nháy mắt, sau đó rời khỏi đại dương. Quả thực là một hình ảnh cực kỳ đồ sộ.
Oanh!!
Một vật gì đó như là sao băng rơi xuống từ trên không trung, hung hăng rơi xuống mặt đất, thì ra đó là một tấm bia đá lớn màu đen nhìn có vẻ cổ xưa.
Trên tấm bia đá màu đen, thế nhưng lại là một sơ đồ cấu tạo cơ thể con người. Trên đó đầy những nét vẽ chi chít, giống như là một phương thức vận chuyển năng lượng nào đó ẩn chứa chân lý vô tận!
“Đây là cái gì?” Phượng Hoàng dừng lại, ánh mắt sáng như tuyết.
.....
Thời gian mười năm trôi qua.
Những con vượn người trên mặt đất bắt đầu bi bô tập nói, cả người đều là lông xù màu đen. Chúng bắt đầu giao lưu với nhau bằng những tiếng “Hồ ha” “Hô ha”, trong chốc lát lúc thì nghiêm túc, lúc thì lại làm mặt quỷ. Thậm chí ngay cả bọn chúng cũng không biết đối phương đang nói cái gì.
Lúc này, các giống loài sinh vật biển đã cực kỳ phồn thịnh, dần dần bò lên mặt đất, trở thành động vật trên cạn.
Con người lúc này là loài sinh vật đầu tiên xuất hiện trên mặt đất, bọn họ chính là bá chủ của lục địa này.
Bọn họ bắt đầu có nền văn minh của riêng mình, đào các hang động màu đen để sinh sống, giống như những người thượng cổ thời xa xưa sống trong hang động ẩm ướt vậy. Họ dần bắt đầu học cách sử dụng công cụ, mâu đá, tạc đá. Họ tìm kiếm đồ ăn, nhưng lại không có lửa, cho nên vẫn đang phải sống với cuộc sống ăn tươi nuốt sống và ăn lông ở lỗ.
Chỉ là không đến ba mươi năm sau, bọn họ đã bị vượt mặt.
Thế giới được gia tốc điên cuồng, mỗi một loại sinh mệnh cũng đều được tiến hóa một cách điên cuồng. Còn bọn họ thì không có, chỉ là một loại cự thú hoang dã. Những sinh vật kia bắt đầu sinh sôi, sau đó hoàn toàn đi lên lục địa. Chúng cao lớn uy mãnh, thậm chí có thể so với cây đại thụ, một chân là có thể dẫm chết bọn họ.
“Hồ ha!!”
“Gỗ lớn gỗ lớn!”
Vượn người rống giận, gào lên, liều mạng phản kích lại bằng mâu đá, nhưng sau đó lại dần dần trở thành đồ ăn của cự thú.
“Đúng là một con đường năng lượng thú vị.” Trên bầu trời, Phượng Hoàng đang nằm nhoài trong cung Thái Dương, mỗi ngày nó đều trầm mê với cái thần bia mà trời giáng xuống.
Cuối cùng, nó nhịn không được bèn hạ phàm, giao lưu với đám vượn người lông đen bi bô tập nói đã lâu kia. Nó tỏ vẻ chính mình tới là để che chở cho bọn họ, để cho bọn họ bắt đầu tu luyện theo con đường khắc trên tấm bia đá này.
Lúc đầu bọn họ còn chưa tin, cho đến khi Phượng Hoàng thiêu chết một con cự thú khủng bố một cách dễ dàng.
“Các ngươi thật là nhỏ yếu a, đây là ngọn lửa văn minh.”
Một ngọn lửa tách ra từ trên người Phượng Hoàng, châm xuống một cái cây bên cạnh. Sau đó Phượng Hoàng nghênh ngang rời đi.
“Hô ha!”
“Hô ha!”
Một đám người thượng cổ kia đều nhao nhao quỳ xuống, vây quanh phía Phượng Hoàng bay đi mà kêu to, cảm ơn và cầu nguyện, thể hiện sự kính trọng đối với thần linh. Bọn họ tuy nói năng không rõ ngữ nghĩa, nhưng vẫn vui sướng mà nhảy nhót.
“Oa ô ô!”
“Oa oa tạp tạp!”
Bây giờ đám người kia đã bắt đầu dùng vỏ cây để mặc, chúng đang nhảy múa quanh lửa trại và ăn đồ nướng.
Đến bây giờ thì nền văn minh ăn lông ở lỗ đã bắt đầu bước vào thời đại của bộ lạc đi cùng với mồi lửa.
Thời gian lại trôi qua mười năm.
Một đám mây màu tím bao phủ trên không trung quanh năm, phù hộ cho toàn bộ bộ lạc.
Trong hoàn cảnh yên bình đó, bộ lạc vượn người cổ xưa bắt đầu nhanh chóng phát triển ra ngôn ngữ và văn minh của riêng mình. Chúng đang thay đổi theo từng ngày.
----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận