Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 400: Đánh Thành Đầu Heo

Manh Muội chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt chỉ vào Bách Hiểu Sinh nói: “Ta một khi ngủ, cũng chỉ dư lại ngươi và thư sinh này, ta không có sức phản kháng, ngươi cũng quá mức đơn thuần, hơn nữa cảnh giới cũng chỉ là cấp sáu, đánh không lại hắn, vạn nhất hắn có ác ý thì phải làm sao bây giờ? Hai người chúng ta đều sẽ phải chịu thiệt thòi.”
“Cho nên, ta cho hắn cây dù cũng là cho thư sinh này một lời khuyên: Nếu ngươi không mở ra, trời sẽ trong xanh.”
Lúc này Hồ Hải Hàn đã hoàn toàn nghe không hiểu nữa.
Hứa Chỉ:???
Hắn rất muốn phun ra một ngụm máu. Ta mẹ nó?!
“Đồ nhi ngoan, ngươi còn quá trẻ, không hiểu được ảo diệu trong câu này.” Manh Muội lại rất vừa lòng vì kim câu này, cảm thấy chính mình đã hoàn toàn tiến vào trạng thái Thánh Nữ, rất có thể tùy cơ ứng biến. Nàng yên lặng nằm ở trên xe ngựa chợp mắt, ra ngoài tìm cư dân mạng.
Trong xe ngựa, lập tức chỉ còn lại hai người là thư sinh đang đọc sách và tiểu hồ ly.
Cạch cạch cạch.
Bánh xe xoay chuyển tạo thành những vệt dài trên nền đất đen xì lầy lội.
Bầu trời tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ chiếu rọi nơi này, kèm theo một ít ngôi sao tô điểm thêm cho nó, nhưng vẫn cực kỳ tăm tối.
“Khó có thể tưởng tượng ra rằng, quy tắc thế giới Ma giới lại kỳ quái đến như vậy, đêm tối kéo dài 50 năm, đối với thế giới của người bình thường thì chính là cả một đời người.” Hồ Hải Hàn nói nhỏ.
Nàng nói với Bách Hiểu Sinh, nhưng càng giống như là đang tự lẩm bẩm một mình hơn.
Hứa Chỉ nhìn lên bầu trời.
“Ừm…bầu trời của Ma giới tối tăm như vậy, vấn đề là do sự ô nhiễm môi trường ở trong thôn của ta.”
Vườn trái cây ở nông thôn.
Bầu trời trong trẻo thì còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút ngôi sao và ánh trăng, tuy vẫn rất ảm đạm, bởi dù sao thì cũng ở gần thành phố. Nhưng mà vẫn đỡ hơn những thành phố có công nghiệp nặng phát triển, ở đó còn thảm hơn nhiều, chỉ có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng mơ hồ.
Xe ngựa vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Manh Muội đang ngủ, ước chừng phải hơn mười ngày mới có thể tỉnh dậy.
Hồ Hải Hàn là một thiếu nữ, mặc dù là hồ ly tinh hóa hình, nhưng dưới sự chỉ dạy của lão sư, nàng cũng đã sớm dung nhập với xã hội loài người. Dĩ nhiên, nàng cần phải xuống ngựa để đi vệ sinh và tắm rửa, thời gian có thể rời đi nhiều vô số kể.
Hứa Chỉ yên lặng ngồi đợi.
“Thư sinh, chuyện này phải giải quyết sao đây?”
Nàng vẫn thảo luận như trước đây.
Qua mấy ngày, quả nhiên khi xe ngựa đi qua một hồ nước ở trong rừng cây, xe ngựa liền dừng lại.
“Đã lâu rồi ta chưa có tắm.”
Nàng giật mình nói, nhìn sư phụ một chút, rồi lại nhìn Bách Hiểu Sinh một chút, cho xe ngựa dừng lại, lén chạy vào trong hồ nước.
Trong chớp mắt, nơi này chỉ còn lại Hứa Chỉ và Manh Muội.
Hứa Chỉ đứng lên, nhéo nhéo gương mặt của người đang ngủ kia, kéo căng hai cái má của nàng ra,
“Sao hả?? Cái miệng của gia hỏa ngươi rất tao, ngay cả ta mà cũng dám trêu chọc. Nếu ngươi còn không cử động…”
Mặt của nàng cứ như một cây bút sáp màu nho nhỏ mới toanh, bị kéo tới biến dạng.
Sau khi tàn nhẫn kéo gương mặt như cái trứng ngỗng này một hồi, Hứa Chỉ liền cảm thấy cảm xúc của mình không tệ. Nhưng hắn chỉ cười một cái, đưa mắt liếc nhìn Tiểu Hồ Ly đang tắm ở phía xa xa, thân hình chợt lóe một cái rồi biến mất tại chỗ.
Trên mạng.
Manh Muội vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, vô cùng kích động nói,
“Dọa Não Nhỏ Xuống Núi, ta biết ngươi chắc chắn sẽ lưu lại bản thể của ngươi, quyển sách canh gà – Quang Minh Thánh Thư kia, ta sẽ đến đào phần mộ của ngươi lên để lấy nó, sau đó giúp các ngươi chấn hưng lại Quang Minh Giáo Hội!”
Dọa Não Nhỏ Xuống Núi: “…”
Trước khi hắn biến thành người rồi đi tìm Lynda, quả thực là hắn có chôn bản thể trước kia của mình đi, giữ lại để đợi ngày đông sơn tái khởi, không ngờ rằng Manh Muội lại đoán được.
Nàng nói chuyện một hồi, thành công nhận được vị trí của thánh thư, trực tiếp login, nhưng lại thấy gương mặt khóc không ra nước mắt của đồ đệ mình, còn bóng dáng của Bách Hiểu Sinh thì lại không thấy đâu.
“Cái gì!? Không thấy!?”
Bỗng nhiên nàng cảm thấy gương mặt của mình vô cùng đau.
Vội vàng lấy gương ra soi, bản thân mình vậy mà lại biến thành một cái đầu heo.
Đã xảy ra chuyện gì!?
Nàng vội vàng kiểm tra lại cơ thể của chính mình, quần áo đầy đủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng quay đầu, phẫn nộ nhìn đồ đệ đang ngồi bên cạnh.
Tiểu Hồ Ly cắn cắn môi,
“Lão sư… tên thư sinh kia, ta không để tâm tới hắn, nên hắn đã nhân lúc ta đi tắm mà rời đi rồi. Lão sư, còn mặt của ngài, có thể là do bị tên thư sinh kia dùng để luyện tập quyền pháp…”
Manh Muội: ???
Mặt của ta, dùng để luyện tập quyền pháp!??
Cả người nàng đều sụp đổ, ôm gương mặt của mình, sưng tới mức không thể tưởng tượng được, bị biến thành một cái đầu heo to đùng luôn rồi.
Có biết thương hoa tiếc ngọc là gì không hả?
Đồ vô liêm sỉ, đồ thẳng nam sắt đá!
Nàng đường đường là Thiên đế, vậy mà gương mặt lại bị biến thành như thế này, nhìn thôi cũng đã có thể nghĩ ra được rằng nó phải trải qua một trận phá hoại thê thảm tàn độc tới mức nào. Nếu như đổi thành một người bình thường, chắc chắn đã sớm bị hủy dung rồi đó!
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, nàng lại nhớ tới hình ảnh Thánh nữ của môn phái trước kia cũng bị đánh thành cái đầu heo giống như thế này…
Thứ này đã có tiền xử tiền án trước đó!
Tiểu hồ ly rụt người về phía sau, vội vàng giải thích, nói ra suy đoán của mình,
“Thư sinh kia suốt cả ngày đều đọc sách, học tập, đôi khi nhìn thấy một ít nội dung nói về kỹ thuật chiến đấu cũng sẽ tự mình thực hành. Bình thường chúng ta cũng hay thấy hắn khoa chân múa tay thực hiện một số chiêu thức…”
“Nói cách khác, hắn coi gương mặt của ta là người gỗ để luyện tập kỹ năng chiến đấu?”
Lòng tự trọng của Manh Muội bị đả kích nặng nề.
Ta đường đường là một đại mỹ nhân ngủ say, nội tâm hắn vậy mà lại không hề có một chút gợn sóng nào, thậm chí còn ra tay đánh vào gương mặt của ta!?
Manh Muội tức ngực dậm chân, nghiến răng nghiến lợi,
“Đúng là một tên mọt sách ngu xuẩn không có hiểu biết!”
Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của nàng, là lịch sử siêu đen tối, nàng nhịn không được hít một hơi thật sâu,
“Nhưng mà hắn tự ý chạy đi như vậy không biết sẽ có chuyện gì xảy ra hay không, chúng ta phải tìm được hắn…Với lại, còn phải đi tới nơi kia một chuyến, đi tìm Quang Minh Thánh Thư, đảm nhiệm chức vụ Quang Minh Thánh Nữ đời này!”

Trong hoa viên cỏ cây xanh biếc.
Đây là một thế giới nhỏ bé, xung quanh là một mảng trắng xóa.
Hai thiếu nữ tuyệt sắc đang chơi cờ với nhau, một người trong đó mặc áo đạo sĩ, đội kim quang, gương mặt tròn trịa tinh xảo như ngọc, người còn lại thì có khuôn mặt thanh tú dịu dàng, toàn thân tỏa ra hơi thở uy nghi, kiêu ngạo nhàn nhạt.
Đây chính là hai vị Thần đáng tôn kính.
Có được sức mạnh vô tận, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thể tiêu diệt hàng ngàn hàng vạn sinh linh.
Trải qua năm tháng dài vô tận, một đống quốc gia và thời đại giao nhau, sinh ra vô số anh hùng và kỳ tài, bọn họ tạo nên lịch sử huy hoàng, sau đó lại ngã xuống trong dòng chảy rộng lớn của lịch sử, giống như bọt nước bị vẩy ngược lại vào dòng sông.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận