Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 263: Hỗn Nguyên Thánh Nhân Khám Phá Không Gian Vũ Trụ

Nguyên thần Thánh Nhân của hắn vẫn như cũ, ở thế giới bên trong uống trà, sống nhờ trên hư thiên. Hắn điều khiển Kim Thân Bất Tử bên ngoài của mình, mở cửa buồng lái bằng kim loại, từ từ ra ngoài.
Rầm!
Trong thế giới tối tăm và sâu thẳm, giống như một cơn lốc đen, có sức hút cực kỳ khủng khiếp, đè ép máu, tim, hô hấp, nhiệt độ trong cơ thể của hắn ...
“Đây là Quy Khư?”
Sắc mặt của Đế Kỳ bình tĩnh, tựa hồ không sợ chút nào, sải bước ra ngoài:
“Không hổ là tử địa, vậy mà không có chút không khí nào! Đừng nói là phàm nhân, cho dù là Đạo Cung thì cũng sẽ nổ tung trong nháy mắt, quá kinh khủng ... nhưng ta không sợ. Ta có Kim Thân bất tử, chỉ cần thân thể của ta là đủ để băng qua Quy Khư.”
Hắn bước ra ngoài, nhìn những ngôi sao sáng tĩnh mịch xung quanh mình.
“Thế giới này…”
Hắn kinh ngạc đến mức hai mắt phát sáng.
Một đời cùng cực của hắn chưa bao giờ nhìn thấy một thế giới rộng lớn như vậy.
Hắn đứng trong đó như đang rơi vào biển sao mênh mông.
Bầu trời đầy sao lấp lánh ánh sáng trắng, giống như vô số ngân châu màu bạc rực rỡ, lồng vào bức màn tối của không gian sâu thẳm. Cả dải ngân hà như một dải ruy băng đầy màu sắc, điểm xuyết những vì sao, yên tĩnh và bao la, đẹp sâu thăm thẳm, khó mà nhìn đến điểm cuối cùng.
“Đây là thiên hà sao? Quy Khư? Thế giới Hoang Cổ của chúng ta quá nhỏ bé, thậm chí chưa tới một phần tỷ của nó.”
“Thật là đẹp! Đây là vẻ đẹp của sự mênh mông, bao la!!”
Toàn thân hắn đột nhiên run lên, vẻ mặt vui sướng tột cùng.
“Đây là Thái Dương …”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn bước lên phía trước, nhìn về quả cầu lửa khổng lồ màu vàng kim, giống như một người hành hương theo đạo, lộ ra vẻ si mê và say sưa vô cùng.
Trong đầu hắn hốt hoảng, chợt nhớ tới thời đại khai thiên lập địa ...
Khi đó, trên bức tường trời đầy màu sắc, một nữ Đạo Quân mảnh mai, duyên dáng đang khảm lên bức tường trời tối. Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên, từng hạt châu lộng lẫy sáng chảy thành những vòng xoáy màu bạc, từ từ khảm lên phía trên, lấp lánh đầy màu sắc rực rỡ.
Hắn lúc đó hỏi ngây ngô:
“Tại sao chúng ta lại muốn khảm các ngôi sao lên bầu trời? Thế giới của chúng ta tại sao lại phải có mặt trăng và mặt trời? Không có không được sao?”
“Không có lý do gì, quy luật của thế gian nguyên bản là vậy… Đây là màu của bầu trời đêm, ở cố hương của ta, thiên địa chính là như vậy.”
Đạo Quân đáp lại, nàng chỉ vào bức tường đen của trên không trung:
“Trên bầu trời, có thiên hà rực rỡ lấp lánh, có trăng treo, có mặt trời sáng chói.”
Vì vậy, hắn và mấy huynh đệ khác biến thành mặt trời, Nhục Vân hóa thành mặt trăng.
Vào thời điểm đó, hắn cho rằng bản thân bức tường trời kia chính là sự tồn tại đẹp nhất. Tiên Thiên Cổ Thần bọn hắn chính là một bộ phận đẹp nhất, mạnh mẽ, bất bại, cao cao tại thượng Nhưng hiện tại, khi hắn nhìn thấy bầu trời đầy sao, mặt trời, mặt trăng thực sự, nội tâm hắn đã bị hung hăng đánh nát!!
Nhớ lại lúc ban đầu, thật giống như một đàn kiến ​​giả mạo muốn thay thế bầu trời rộng lớn.
Quy Khư, đây có phải là thế giới tuyệt vời mà Đạo Quân và vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân kia đã từng thấy qua không ...
“Mà ta đã tự mình đến đây… Cái gì là thật? Cái gì là giả?”
Hắn cười khổ, khốn khổ khôn cùng, giọng nói khàn khàn:
“Ta đến đúng rồi … Chúng ta là giả, mặt trời, mặt trăng, các vì sao, hết thảy đều là giả dối! Thế giới đều là giả dối, nơi đây mới là sự thật đẫm máu!”
Hắn đột ngột quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quả cầu lửa mặt trời khủng bố ở đằng xa, hắn có thể cảm nhận được sức nóng khủng khiếp, có thể thiêu rụi mọi thứ trên đời.
—— Đây mới chân chính là Thái Dương.
Mà hắn căn bản không xứng với cái tên này!!
Nó bao la, rộng lớn.
Nó khủng bố đến cùng cực.
Nó chứa đựng nguồn năng lượng khổng lồ mà hàng trăm triệu Hỗn Nguyên Thánh Nhân chưa từng sở hữu.
Cả đời Đế Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời rộng lớn như vậy, trước sự to lớn của nó, hắn chỉ nhỏ bé không bằng như một ngọn lửa trên nó.
“Sự rộng lớn và tráng lệ, chiếu sáng vĩnh hằng, trường tồn mãi mãi.”
Vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân này đứng trong khoảng không tối tăm, như thể đã hóa thành một bức tượng, hoàn toàn say đắm trong vẻ đẹp của ngọn lửa kia.
Cuối cùng, hắn nhìn vào Thái Dương với ngọn lửa vàng trên bầu trời đầy sao, một ý nghĩ cuồng vọng đột nhiên xuất hiện trong đầu:
“Chỉ cần ta sống thì ta có thể so kịp với nó, trở thành một Thái Dương chân chính?”
Người tu tiên?
Mọi người xem hình ảnh, đều có chút ngốc, nhưng người mặc áo cổ trang màu xanh kia đúng là cổ nhân.
“Ngọa tào, chẳng lẽ thật sự là cổ nhân?”
“Ồ? Xem hình ảnh, giống như thật sự có một người ngồi xếp bằng ở trên thiên thạch, có chút trâu nha!”
Mọi người lập tức nghị luận sôi nổi, cảm thấy đúng là quá khó tin rồi.
Hình ảnh về bóng người kia quá mơ hồ, sau khi dùng phần mềm xử lý hình ảnh qua một lần thì bức ảnh rất khó khôi phục lại độ rõ nét như cũ. Nhưng mà bất luận bóng người đó là thật hay giả thì nó vẫn đang nhanh chóng phá vỡ từng viên thiên thạch, đây là sự thật mà vô số người quan sát được.
Ít nhất thì đó cũng là một loại hiện tượng thiên văn hiếm thấy.
“Thần tiên? Ta cảm thấy đó không nhất định là thần tiên.... Nhưng cũng có khả năng thực sự có sinh vật nào đó, người ngoài hành tinh! Phi thuyền vũ trụ của hắn đi ngang qua Trái Đất của chúng ta, muốn bổ sung năng lượng, đập bể thiên thạch là để thu thập nguồn tài nguyên nào đó chăng. Như vậy, nếu bọn họ nhìn thấy trái đất của chúng ta thì sẽ hủy diệt chúng ta sao? ( lạnh run )”
“Hai mảnh không gian, hạ xuống để tấn công! ( đáng sợ )”
“Sa điêu phía trên, ta là mặt của ngươi! ( nghiêm mặt )”
“Mấy người các ngươi đều quá mê tín, đoán già đoán non. Nói là thần tiên hay sinh vật không biết tên nào đó thì có hơi quá, phải tin tưởng khoa học! Ta cảm thấy đây có thể là hiện tượng tự nhiên nào đó, mọi người không cần bi quan như vậy...” Lúc này, có một người lên tiếng an ủi mọi người.
Mọi người đều cảm thấy hắn tương đối đáng tin cậy, nhưng giây tiếp theo hắn lại nói: “Nói đến thiên thạch bị vỡ nát làm ta nhớ tới khả năng một hiện tượng khoa học tự nhiên nào đó có thể làm cho thiên thạch vỡ nát, nhưng thật ra có khả năng nhất... Có lẽ, chỉ là một cái lỗ đen đang tới gần trái đất chúng ta mà thôi?”
Mọi người: “????”
Mặt mọi người đều đen lại!
Bọn họ cảm giác chỉ số thông minh của mình đang ở bị người ta dời đi một cách phi pháp!!
Mẹ nó! Thần mẹ nó giải thích bằng khoa học, còn có lỗ đen đang tới gần trái đất, ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo chúng ta theo có được không!
Cư dân mạng luôn là một đám động vật thần kỳ, bài đăng lo lắng về thiên văn thôi mà cũng có thể khiến sa điêu đi ra bàn chuyện.
Mà lúc này, Hứa Chỉ ngồi ở trước máy tính ngây ra một lúc, cũng không nghĩ tới Đế Kỳ một chút cũng không khiến hắn bớt lo.
Vốn dĩ cho rằng hình thể nhỏ bé như con kiến của hắn căn bản sẽ không bị trái đất phát hiện, sẽ yên lặng bay về phía vũ trụ. Hắn thật không nghĩ tới vị Đại Đế độc thủ phía sau màn này bình thường thì an tĩnh như vậy, thế nhưng giờ lại vừa đi vừa gióng trống khua chiêng. Một bên phá vỡ thiên thạch, điên cuồng phá bỏ và di dời đi nơi khác, hơn nữa còn dùng Kim Thân Bàn Cổ khiến cho hắn trở nên to lớn hơn. Càn quấy như vậy, không bị chụp được mới là giả...
------
Bạn cần đăng nhập để bình luận