Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 249: Đỉnh Thiên Lập Địa

Ầm vang!
Thiên địa đều bị thổi quét, hai vị Đại Đế mạnh nhất trong lịch sự đang đánh đến điên cuồng!
Bọn họ lấy mạng đổi mạng, khiếu huyệt dần bị nghiền nát, tan vỡ. Bọn họ đang dần đi về hướng tử vong.
Trận chém giết này đã hơn nửa ngày rồi, Đế Kỳ vô cùng đáng sợ, bắt đầu lớn mạnh từ trong chém giết. Bên hắn dần xuất hiện ưu thế nhưng chung quy lại cũng dần bắt đầu bị kiệt sức. Hắn chỉ là một người dùng chiến lực, cho dù mạnh nhưng cũng có hạn, còn thể lực của Đạo Trường Sinh vẫn đáng sợ như cũ, long tinh hổ mãnh.
Tốc độ đột phá để trở nên mạnh mẽ của hắn đã theo không kịp tốc độ mà thể lực suy kiệt. Điều này khiến cho nội tâm hắn sầu thảm, rõ ràng hắn có thiên phú khủng bố tới cực điểm nhưng thời gian lại không đủ. Nếu như có thêm một đoạn thời gian để suy đoán một lần nữa, Đạo Trường Sinh sẽ bị hắn đánh chết một cách dễ dàng.
“Đi tìm chết cho ta!”
Đôi mắt Đạo Trường Sinh như lửa cháy, phảng phất như một chiến thần đội trời đạp đất cuồn cuộn, lại cơ hồ bị tan vỡ, hắn hung hăng vỗ xuống phía dưới một phách, “Thiên Đế cổ xưa nhất, ta không có khả năng cứ mặc kệ cho ngươi lớn mạnh được.”
Đế Kỳ đã dần dần kiệt lực, mắt thấy công kích của hắn đã đến, lại không biết một cỗ lực lượng và chấp niệm từ nơi nào đột nhiên bùng nổ, thế nhưng có thể mạnh mẽ chống đỡ thân thể mà đón nhận, giọng nói trở nên tàn nhẫn: “Người chết chính là ngươi!”
Oanh!
Sóng khí khủng bố bùng nổ lần thứ hai.
Giờ phút này, không chỉ có bầu trời vỡ vụn và sụp đổ mà chín cái trụ to lớn chống đỡ thiên địa cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Cái thứ nhất,
Cái thứ hai,
Cái thứ ba...
“Thiên địa hoàn toàn sụp đổ, thế giới chúng ta sẽ quay về hỗn độn!”
Có người hoảng sợ nhìn không trung.
Thời đại cổ xưa, Đạo Quân khai thiên lập địa, từ trong bóng đêm của hỗn độn tạo ra thế giới. Lúc này đây, thiên địa rộng lớn thế nhưng đã bắt đầu chịu không nổi trận chiến khủng bố của hai vị Thiên Đế cường đại, đã dần dần sập xuống, bắt đầu gom lại.
“Không!!”
Đạo Trường Sinh gào rống lên nhìn bầu trời bắt đầu sụp xuống xuống dưới.
Hắn nháy mắt liền buông xuống công kích Đế Kỳ, mái tóc đen dựng thẳng lên, đột nhiên ngẩng đầu lên rồi rít gào. Hắn cao lên nhanh chóng và hóa thành một người khổng lồ đội trời đạp đất, đi nhanh về phía mảnh thiên địa đang sụp đổ kia, hai tay hung hăng chống đỡ một mảnh không trung.
Rầm!
“Đi lên cho ta.”
Thân hình hắn chống trời, hào quang nở rộ, toàn bộ thiên địa đều bị chiếu sáng trong nháy mắt.
“Luyện một lần nữa cho ta.” Đạo Trường Sinh lớn tiếng gào rống, Đạo Văn mạnh mẽ trên cánh tay phóng thích ra ngọn lửa đạo pháp, luyện lại vòm trời, củng cố lại thiên địa đã đổ sụp.
Đế Kỳ đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo tắm gội trong máu tươi, bỗng nhiên ngây người một chút, quay đầu nhìn Đạo Trường Sinh.
Giờ phút này, hai người đều đang ở thế suy sức yếu. Hắn chỉ cần một kích, là có thể dễ dàng giết chết Đạo Trường Sinh đang chống đỡ thiên địa kia, nhưng hắn lại không làm. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Đạo Trường Sinh.
Khai thiên lập địa nên mảnh thế giới này, hắn cũng là Tiên Thiên Cổ Thần Thiên Đế cổ xưa nhất....
Rắc!
Bầu trời trầm xuống, bắt đầu xuất hiện từng vết nứt.
Đạo Trường Sinh nhanh chóng kéo cánh tay của mình cao thêm khoảng mấy cánh tay, biến thành một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa đứng trên mặt đất, đôi tay mạnh mẽ chống đỡ không trung, chân dẫm lên mặt đất nứt nẻ bị ép xuống một mảnh.Vẻ mặt hắn dần trở nên điên cuồng tới cực điểm.
“Trời không thể sụp!!” Cả người Đạo Trường Sinh toàn là máu tươi, đã mệt mỏi tới cực hạn nhưng biểu tình lại càng thêm kiên định, trong mắt nổi lên sự điên cuồng cực hạn của một người muốn hy sinh vì đạo.
“Không có ngọn lửa hỗn độn của Đạo Quân Tiên Thiên, chúng ta căn bản không có đủ năng lực để từ trong hỗn độn tạo ra thiên địa rộng lớn lần thứ hai.”
Hắn giơ cánh tay cao.
“Ta phải nâng ngươi lên!!”
Đạo Trường Sinh gầm lên dữ dội, khiến khắp thiên địa vì chấn động mà rung lên. Hắn điên cuồng kéo ra từng cánh tay bằng máu thịt, từng lớp đạo thuật nở rộ, củng cố vách tường thiên địa đang sụp xuống.
Ầm ầm ầm!
Máu tươi tràn ra từ cánh tay một cách điên cuồng, thiên địa phảng phất như đang dung nhập trong một mảnh máu tươi.
Rắc!
Khiếu huyệt thứ năm còn sót lại của Đạo Trường Sinh đã vỡ vụn.
Thiên địa tràn ra một mảnh sắc máu đỏ ửng, khắp không trung đang hung hăng sụp đổ kia đột nhiên bị nhấc về phía trước một chút.
Hắn cảm thấy ý thức của mình đã dần trở nên mơ hồ. Bản thân mình đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi, toàn bộ suy nghĩ dần trôi về phía xa, lão sư, mẫu thân, Kiến Mộc với thiếu niên ngây ngô cõng sách trên lưng năm đó....
Rắc!
Lại một khiếu huyệt bắt đầu vỡ vụn.
Đạo Trường Sinh cảm thấy ý thức bản thân mình dần mơ hồ.
“Chúng ta thế nhưng đã thất bại...”
“Sinh không gặp thời, nếu có thêm một chút thời gian thì Đế Kỳ hẳn phải chết... Thậm chí là tình huống xấu nhất cũng có thể đồng quy vu tận...”
Thiên địa bên trong của hắn đang là một mảnh gào thét, có người nức nở, khóc đến tê tâm liệt phế, muốn ra ngoài trợ giúp. Nhưng đáng tiếc là Bàn Cổ Kim Thân tiêu hao lực lượng quá mức khủng bố, toàn bộ lực lượng của nhóm cường giả và thiên thần đã giao hết ra ngoài, thậm chí có người bắt đầu ngất đi.
“Đạo Thiên Đế...”
Trong mấy vùng thiên địa vỡ nát còn dư lại có vô số môn phái cổ xưa, thánh địa lánh đời đều đang bị thương và cầu nguyện. Phàm nhân khắp thế giới đều thất thanh khóc rống, Đạo Thiên Đế làm hết thảy nhưng lại không mưu lợi, tất cả đều vì con dân của hắn. Không trung sụp đổ, hắn liền lấy chính thân thể mình để chống đỡ thiên địa, ngăn thiên địa bị gom lại. Điều này khiến cho chúng sinh cảm nhớ, chưa bao giờ từng có một Thiên Đế uy vọng nhưng lại có thể làm đến mức này.
Có lẽ, đã vượt qua Nhân Tổ Hư Hữu Niên của những năm tháng cổ xưa kia- đoạn thời gian chiến trận gió lửa khiến người ta bi phẫn và tuyệt vọng.
Loại tưởng niệm này đã hóa thành biển lớn, không ngừng nhè nhẹ hướng về phía không trung, rót vào thân thể của Đạo Trường Sinh khiến cho thân thể và tinh thần mệt mỏi của hắn lại có một chút sức lực, lần nữa nâng bầu trời lên thêm một tấc.
“Người trẻ tuổi, buông ra đi. Chín khiếu linh hồn bên trong ngươi đã vụn nát hơn phân nửa, nếu còn như vậy thì ngươi sẽ chết....” Đế Kỳ phun ra máu tươi, ngã ngồi xuống, không biết xuất phát từ tâm tình phức tạp gì nhưng vẫn là khuyên giải.
“Thì tính sao?” Đạo Trường Sinh hỏi lại, lộ ra nụ cười khổ, “Chỉ là quá đáng tiếc, cho dù làm đến mức này, ta cũng không thể giết chết ngươi, vẫn thiếu một khắc cuối cùng.”
Đế Kỳ không nói gì.
Bên trong máu tươi, vẻ mặt Đạo Trường Sinh mong đợi nhìn Đế Kỳ, cơ hồ là dùng ánh mắt trong suốt mà khao khát nhìn chăm chú hắn, nhìn người mà thiếu chút nữa hắn đã có thể giết chết, có thể đồng quy vu tận cùng với Thiên Đế mạnh nhất của thời đại cổ xưa:
“Có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta không?”
Đế Kỳ nhìn hắn, trầm mặc một chút.
“Ngươi nói đi.”
Đôi mắt Đạo Trường Sinh lộ ra một tia bình tĩnh, “Ta đã không còn khí lực nữa, hy vọng ngươi có thể chờ ta chống đỡ thiên địa thêm một chút rồi giết chết ta. Sau khi dựa vào thi thể của ta thành Thánh thì hãy buông tha cho sinh linh trong thiên hạ.”
Đế Kỳ giật mình.
“Người trẻ tuổi, ta không cần bố thí.”
Hắn nhàn nhạt cười lên, thân hình nghiêng ngả lảo đảo, trong nháy mắt như đã già đi vô số tuổi. Thân hình hắn khom xuống dưới, quay đầu rời đi, “Trong mắt ta thì trận chiến này ta đã bại. Đây là thất bại đầu tiên trong cuộc đời ta, ta sẽ nhớ kỹ nó, đem ngươi đặt ở một góc trong trí nhớ của ta, giữ lại ngươi vĩnh viễn.... Vô số năm qua, ta đã mất đi một đám đối thủ, Tiên Thiên Cổ Thần, Hư Hữu Niên, mười một Tổ Vu... Hiện tại, cũng mất đi ngươi.”
Hắn đứng lên, loạng choạng khó khăn, biến mất tại chỗ.
“Đế Kỳ....” Đạo Trường Sinh chống đỡ trời đất, ý thức dần trở nên mơ hồ, không biết nên hình dung sự kiêu ngạo và quái dị của hắn như thế nào.
Thân thể hắn càng dùng thêm sức để chống đỡ không trung, tựa như đang đứng trong vĩnh hằng, cảm giác được rõ ràng bản thân mình đang dần dần mất đi.
Đôi mắt Đạo Trường Sinh đỏ như máu, tiếp tục chống đỡ thiên địa, ý thức lâm vào trong bóng đêm. Không biết qua bao lâu, hắn mơ hồ nhìn thấy một thanh niên hắc y khổng lồ với mái tóc đen, mang theo thùng nước và rìu mà đến.
----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận