Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 337: Quái Vật

Ngay khi lời này vừa nói ra, dường như cả thiên địa chấn động mạnh.
Toàn bộ lá cây trên bầu trời run rẩy rầm rầm.
“Hóa ra là thật, ta hiểu được rồi...”
Một đạo âm thanh yếu ớt vang lên, A Sửu lặng lẽ cắm vô số dao bầu giống như quân cờ màu đỏ ở trên lưng, rồi biến mất tại chỗ.
“Là thời điểm kết thúc...”
Yumia bỗng nhiên ứa mồ hôi lạnh, cảm giác có một bóng người trong suốt đang lặng lẽ bước đến, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, dùng tinh thần lực cảm ứng, thấy được một bóng người mờ ảo ẩn tàng ở trong không khí, phảng phất như bị ngăn cách bởi một kết giới không khí trong suốt.
“Tật Phong Bộ.”
Một ánh đao đơn giản nhanh chóng rơi xuống, chém rách ra một khe rãnh khổng lồ trên mặt đất.
Rầm rầm!
Mặt đất bị đập vỡ, tạo ra một cái khe nứt to lớn.
Yumia bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía lưỡi đao đỏ rực đang chém tới: “Ngươi là sinh vật gì vậy!”
Nàng nhìn con quái vật với gương mặt dữ tợn xấu xí vặn vẹo kia, trên đầu nó là hai cái sừng ác ma hình xoắn ốc, từ hai con ngươi lộ ra tàn bạo và độc ác, phản ánh sự hung tàn và vô nhân đạo của thế giới, dường như nó là một sinh mệnh được tạo ra từ những suy nghĩ ác độc thuần túy của con người.
“Thế giới này, sao lại có thể xuất hiện một sinh vật tà ác như thế!” Yumia cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cảm giác lạnh lẽo này, không phải là vì nàng e ngại đối phương quá mạnh, mà là vì luồng hơi thở màu đen khiến người khác buồn nôn tỏa ra từ trên người đối phương, tràn đầy cảm giác điên cuồng xâm chiếm, khiến tất cả những sinh vật khác đều cảm thấy chán ghét theo bản năng, dường như đang phải nhìn chăm chú vào một đáy vực sâu hút.
“Tên kia, ngươi là ác ma?”
Giọng nói của Yumia dần dần trở nên lạnh lùng, nhìn sang ác ma Ruhr ở bên cạnh: “Đây chính là thứ vũ khí cuối cùng mà các người đã chuẩn bị sao?”
Vẻ mặt Ruhr cũng vô cùng sợ hãi: “Cái loại hơi thở buồn nôn kia, nó còn giống với ác ma hơn cả bọn ta! Nhưng mà cả tộc Ác Ma chúng ta không hề có thứ sinh vật như ác ma của vực thẳm này!”
Cả tộc Ác Ma, trời sinh đã có hình dáng của một ác ma mạnh mẽ.
Nhưng tính cách của bọn chúng vốn hung tàn, bạo lực chảy trong máu, luôn muốn xâm lược, chinh phục và chém giết, so với nhân loại thì kinh khủng hơn vô số lần. Ruhr là thủy tổ ác ma nên đương nhiên là hiểu rõ điều này, vì thế không để cho bọn chúng lên trên mặt đất sinh hoạt, đưa cả tộc của mình xuống dưới lòng đất để ở ẩn, trở thành ác ma dưới lòng đất.
“Ác nhân hội tụ cái ác của thế gian! Không ngờ ngươi còn tích tụ sức mạnh của giận dữ!”
Vẻ mặt Yumia đã hoàn toàn lạnh như băng, cảm thấy được ngọn lửa phẫn nộ của con quái vật kia càng ngày càng dày hơn, dường như đang ấp ủ một thứ gì đó rất kinh khủng: “Còn thứ sinh vật khủng bố như ngươi, tuyệt đối không thể để cho ngươi được sống tiếp nữa.”
Trong nháy mắt, hai bóng dáng hung hăng lao vào nhau.
Đùng!
Lại một kiếm chém xuống rất dứt khoát.
Cái thứ kinh khủng kia hung hăng bổ một nhát, đường đao xinh đẹp không tì vết, lại làm cho toàn bộ sơn cốc nhanh chóng rạn nứt.
Toàn thân nó tản ra ngọn lửa giận dữ màu đen cháy bập bùng, dường như đang thiêu đốt tất cả cảm xúc, vậy mà hoàn toàn không e ngại uy áp kinh khủng của Yumia.
“Tật Phong Bộ.”
Quái vật kia dùng bộ pháp quái dị, hung hăng vung thanh đao dài lên, đôi mắt đột nhiên trợn trừng lên, tất cả hơi thở và suy nghĩ tức giận mà nó thu thập được rốt cuộc cũng dâng lên tới đỉnh điểm, hội tụ vào sinh vật này, sau đó hai tay nó cầm đao, nhảy bổ lên: “Bạo kích.”
Đùng!
Trong nháy mắt, cơn giận đáng sợ trộn lẫn vào cùng một chỗ, tiếng kêu rên thảm thiết, đau khổ, điên cuồng, tuyệt vọng, vô số âm thanh của những cảm xúc đen tối xen lẫn vào nhau, tạo ra một sức mạnh to lớn che trời lấp đất.
Trên mặt đất chi chít những vết đao chém dài cả vài trăm mét, cát bụi mù mịt.
“Đó là sức mạnh gì vậy?”
Trong nháy mắt toàn bộ sơn cốc rơi vào sự tĩnh mịch, các cung tiễn thủ Sư Thứu trên bầu trời cũng ngây người, mà nhân loại đứng trên đỉnh núi phía xa xa thì đột nhiên gào thét, mừng rỡ như điên, cuối cùng cũng nhận ra đó là ai.
“Kia là A Sửu!”
Có người vô cùng kích động, căn bản không ai ngờ rằng một người đàn ông vô cùng ngu ngốc, chỉ biết vung đao chém vào đá hơn ba mươi năm lại có thể giấu mình kĩ như vậy.
“Nhưng mà A Sửu, không phải A Sửu là một kẻ ngốc nghếch luôn im lặng à?... Sao lại nổi giận như thế được?”
“Đây là A Sửu lúc tức giận?”

“Kia… Kia là A Sửu…?”
Arthur và Irrfan đang đứng cách đó không xa, nhìn thoáng qua vết đao làm nứt cả đất đá kia.
Lúc này, vẻ bề ngoài của A Sửu đã có chút khác biệt, càng ngày càng thiên về hình dạng của ác ma, mọc ra hai cái sừng hình xoắn ốc, có lẽ đây là hình dạng lúc chiến đấu của hắn?
Nhưng mà loại sức mạnh như thế này quá đáng sợ, lộ ra hơi thở lạnh lẽo kinh khủng làm người khác nổi da gà. Có lẽ, những tiếng kêu rên tuyệt vọng điên cuồng biến thành màu đen, khiến tất cả mọi người phải cảm thấy nể sợ.
“Quái vật!”
Yumia né tránh đòn công kích vừa rồi, nhưng toàn thân dày đặc vết đao, thậm chí lộ ra cả da thịt trắng như tuyết. Nàng quay người lại, vội vàng lao lên không rời đi: “Phải nghĩ biện pháp rời đi, sau đó khôi phục vết thương.”
Sức khôi phục của nàng rất mạnh, chỉ cần cho nàng chút thời gian để thở, thì nàng có thể khôi phục lại sức chiến đấu.
Mà A Sửu đang tức giận chỉ nhìn theo bóng dáng của Yumia, không đuổi theo, mà chỉ dùng hai con ngươi đỏ hồng vì tức giận lẳng lặng nhìn xem nàng rời đi.

Trong một rừng cây tươi tốt, xung quanh rất im ắng.
Bịch bịch bịch!
Trên mặt đất, một bóng dáng đang lao vụt đi, một đại đế tinh linh như Yumia chưa từng chật vật như thế này, nàng cũng không thể tưởng tượng ra một sinh vật nào lại có thể khủng bố như thế!
Nhân loại?
Ác ma?
Hoặc là con lai giữa hai chủng tộc đó?
Trên thế giới này sao lại có thể có một sinh mệnh kinh khủng đến nổi da gà như thế! Không hổ là một sinh vật đã mất đi thần tính, sa đọa không trọn vẹn!
Nhưng nó thực sự là đáng sợ quá mức, điên cuồng trộn lẫn với những ác độc cùng cực trên thế giới, chỉ đứng yên ở đó thôi, mà hơi thở màu đen bao trùm cả trời đất, thậm chí đã hình thành một loại uy áp, không hề thua kém nàng một chút nào.
“Rốt cuộc nó đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào vậy? Sao lại có thể hình thành ra thứ đen tối bạo lực như thế, nhân tính quả là thứ vừa tà ác vừa phức tạp…” Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nàng chật vật ngậm miệng lại, hít thở sâu một hơi: “Kém xa thần tính đơn nhất của bọn ta, đơn giản lương thiện, ta nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng, ta sẽ không hối hận, dù có phải gánh vô số tội danh và tay phải nhuốm máu tươi.”
Gặp phải sinh vật đáng sợ và độc ác như vậy, nàng lại càng chắc chắn và quyết tâm hơn.
Đây là chiến tranh giữa chủng tộc, không có đúng sai.
Những ngày gần đây, mặc dù nàng vẫn còn cảm thấy mơ hồ, nhưng vẫn luôn kiên trì tự nói với bản thân rằng, mình không hề sai, khi nhân loại sinh ra, thì sẽ khiến toàn bộ tộc tinh linh bị tuyệt chủng.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận