Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 547: Cá Cược

Caroline thở dài.
“Đây chính là tai hại của văn minh đã phát triển đến cực đoan. Xã hội loài người như vậy lại mất đi giới hạn gen, liệu có ngăn cản được họ không? Sẽ chỉ tan vỡ mà thôi!”
Đó không phải là tội ác thường xuyên nữa, mà là hủy diệt.
Loại “Thần tộc” không có giới hạn đạo đức, không có pháp luật, mỗi tộc nhân đều vượt qua luân thường, tự nhiên, có lực lượng sinh mệnh lớn lao, có thể tùy ý thay đổi sinh mệnh, xuyên tạc ký ức… vậy thì thật đáng sợ.
Thậm chí, nếu người Ishdar mạnh mẽ mất đi kiềm chế sẽ có thể nô dịch đồng loại, sửa chữa trí nhớ, thiết lập chương trình, coi họ như súc vật để phục vụ cho mình… Xã hội sẽ rơi vào chế độ nô lệ, đó là một hoàng hôn đỏ rực. Tương lai chỉ có thể là thây chất đầy đồng, cuối cùng tự hủy diệt.
Hứa Chỉ thở dài.
Đó có lẽ là sự tất nhiên của lịch sử.
Trái Đất hiện nay chưa có văn minh phát triển như vậy, vẫn còn là xã hội khoa học cấp thấp. Nếu người Trái Đất tương lai cũng phát triển đến giai đoạn văn minh tương tự như người Ishdar, cũng giao lưu ý thức, não bộ nhanh như máy tính, liệu họ có phải đối mặt với tình cảnh như thế hay không? Thật chưa thể biết được.
Caroline lại nói:
“Cơ chế xấu hổ đến chết là một tiến bộ lớn của loài người, là ghi pháp luật truyền thống vốn bằng văn bản sao sâu trong bộ gen của người… Nó thành lập nên bức tường lửa khiến cho giữa người với người mất đi bức tường ngăn cách tâm linh, mất đi sự cách trở và phòng bị lẫn nhau. Khi một văn minh không còn nội đấu, đó mới là lúc chúng ta phát triển đến trình độ khủng bố như vậy!”
"Nhưng cũng khiến các người nghênh đón thời cơ hủy diệt."
Hải Lan Đông chỉ cung kính đứng bên cạnh, cười nhạt.
Hắn đối chọi gay gắt với Caroline. Người lãnh đạo của hai chúng tộc tối cao đang tranh đấu với nhau trước mặt Thần linh siêu cổ đại.
"Hải Lan Đông! Đây chính là nguyên nhân văn minh của các ngươi cũng giống với ma thú, dừng bước không thể tiến thêm!” Caroline bình tĩnh nói, giọng nói đầy khí phách: “Các ngươi bẩm sinh có ma hạch, ma thú cũng có ma hạch từ khi sinh ra. Còn chúng ta, đến lúc kích hoạt tuyến tùng mới có ma hạch, muộn hơn các ngươi vô số lần. Nhưng tại sao văn mình của người Ishdar chúng ta vượt qua các ngươi vô số lần?"
"Bởi vì ‘Xấu hổ tới chết’ làm cho chúng ta tràn ngập tín nhiệm giữa người với người. Không giống các ngươi, tuyệt đối không dám để lộ hoàn toàn bộ não của mình ra cho người khác, sợ người khác sửa chữa trí nhớ của mình, tấn công não mình, bắt mình làm đầy tớ… Các nhà khoa học của chúng ta có thể ‘Kết nối’, thôi diễn đa hạch. Đây là nguyên nhân duy nhất thúc đẩy văn minh chúng ta phát triển nhanh chóng như vậy.”
Trong chốc lát, Hải Lan Đông không thể phản bác được.
"Ài!"
Hải Lan Đông bỗng nhiên thở dài một hơi, không thể không thừa nhận trí tuệ và con mắt nhìn xa của Caroline.
Không có “Cơ chế xấu hổ đến chết” do Caroline bố trí, người Ishdar tuyệt đối không đi tới hôm nay!
Các Hải tộc khác, bao gồm ma thú, đều tương đương với máy tính không kết nối mạng trên từng hòn đảo độc lập trên biển rộng, đóng kín bản thân, tự mình nghiên cứu chính mình.
Người Ishdar lại tùy ý kết nối với nhau thành mạng Internet, cùng thôi diễn “Máy xử lý đa hạch”.
“Dùng tường lửa thay thế bức tường tâm linh giữa người với người quả thực… Khiến người ta thán phục.” Hải Lan Đông than thở, vẫn có phần không chịu thua, nhìn ra xa nói: “Hiện giờ cường thịnh được một chốc lát, tương lai vĩnh hằng mới là thật sự là bên thắng chân chính. Chúng ta so một lần xuân thu của văn minh đi!”
"Ngươi muốn cá cược như thế nào?" Caroline hỏi. Nàng đang đau đớn vì mất đi đệ tử yêu thương nhất, cũng là người thừa kế tương lai, cho nên tràn ngập mùi thuốc súng.
“Khi nào một trong hai văn minh chúng ta sắp chạm lúc hủy diệt thì phải giao toàn bộ kết tinh trí tuệ của toàn bộ văn minh cho một văn minh khác, không để nó biến mất khỏi lịch sử.” Hải Lan Đông nói.
Caroline cười. Mặc dù nàng biết ý đồ của đối phương là định thừa lúc nàng giận dữ để dẫn dắt nàng, từ đó chiếm lấy toàn bộ trí tuệ của người Ishdar, nhưng nàng vẫn chọn đánh bạc tất cả:
“Như vậy, xin mời Thần linh chứng kiến cuộc cá cược của hai tộc chúng ta!”
Cùng là văn minh siêu trí tuệ có ma hạch…
Nhưng đây là phái cấp tiến và phái bảo thủ sao?
Hứa Chỉ lẳng lặng đứng cạnh.
Hắn nhìn hai chúa tể của thế giới Dung Nham bát ngát, hai chủng tộc khoa học kỹ thuật cao cấp vượt qua văn minh Trái Đất, có khoa học kỹ thuật và phát minh khiến Hứa Chỉ cũng phải trợn mắt há mồm, mỉm cười nói:
“Cuộc cá cược của các ngươi sẽ được ghi vào một góc trong ký ức của ta.”
Hai người khom lưng tạ lễ.
Ánh mắt Hứa Chỉ nhìn ra xa.
Không biết đám cư dân mạng kia cùng với nguy cơ lần này của Người Ishdar… cuối cùng sẽ diễn biến ra sao? Dự đoán và tương lai của văn minh sa bàn tràn ngập điều chưa biết, hắn cũng rất muốn biết.
...
Hạ Nghê Minh nhìn tin Tổng thống qua đời, không biết nên làm gì để an ủi Đỗ Tuyết, nhưng vẫn cố khuyên nhủ vài câu:
“Không còn thời gian đau buồn đâu. Tổng thống đã kéo dài thời gian đến lúc này, mỗi phút mỗi giây trôi qua, cô ấy đều phải trả một cái giá khó tưởng tượng nổi.”
Đỗ Tuyết trầm mặc một chút, gật đầu, tiếp nhận quyền thừa kế. Trong mắt cô bé lấp lóe thù hận, bước nhanh đi:
“Mèo con, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Hạ Nghê Minh ngẩn ngơ.
Tính cách của người Ishdar thực sự là hung tàn.
Yêu hận rõ ràng, còn rất cực đoan. Trong tình thế tuyệt vọng, rất nhiều khi họ lại không hề tuyệt vọng mà còn cá chết lưới rách, nổi chí chống cự.
Sau khi kế thừa quyền hạn khóa động, Đỗ Tuyết nói ra những phát hiện của mình, cảm xúc thất vọng:
"Khóa động là một cái tủ bảo hiểm, đồng thời chỉ là một nửa chìa khóa.”
Hạ Nghê Minh đã sớm đoán được chuyện này.
"Chìa khoá" chỉ là một loại “Quyền hạn tối cao” để một người sở hữu có thể chạy thoát khỏi pháp luật, như thế đã là cực kỳ khủng bố. Nếu còn muốn sửa chữa hoàn toàn thì phải có hai chiếc chìa khóa ghép vào nhau, cử hành hội nghị bí mật giữa hai người mới có thể thực hiện cải cách mang tính cách mạng đối với cơ chế hạt nhân.
Vốn hắn còn muốn dùng khóa động để đóng lại “Quyền hạn xấu hổ đến chết” cho toàn bộ người trong phòng nghiên cứu, sau đó cùng lái cơ giáp đi giết đối phương. Nhưng hiển nhiên là, văn minh này có tầng tầng gông xiềng, không thể dễ dàng khởi động quyền hạn “Sửa chữa hoàn toàn” trong não người.
Đỗ Tuyết nói:
“Sở hữu một chiếc chìa khóa có thể là điểm đột phá quyền hạn, chỉ là cần phải tốn rất nhiều thời gian, e là đến mấy tháng. Hiện tại là không thể, nhưng mục tiêu của đối phương chính là chiếc chìa khóa này!”
“Cầm trong tay được một thời gian ngắn cũng vô dụng, đúng là củ khoai nóng bỏng tay.”
Hạ Nghê Minh hít sâu vào một hơi.
“Động tác của chúng ta nhanh hơn đối phương, chúng ta không phải không có sức phản kháng. Thậm chí, hắn ra một đòn không thành là đã mất thời cơ. Chúng ta đang chiếm quyền chủ động mạnh mẽ, chỉ cần chúng ta vào được phòng nghiên cứu sẽ có các nhà khoa học khác hỗ trợ!”
Bọn họ nhanh chóng đi thẳng tới vị trí phòng nghiên cứu trung tâm. Đồng thời, họ bắt đầu thông báo cho các nhà khoa học bên trong.
Các nhà khoa học không phát hiện tình huống bên ngoài. Họ đã bị hack vào mạng Internet, bị che phủ đối với thế giới bên ngoài. Dù sao chuyện “Ám sát Tổng thống” cũng mới chỉ phát sinh trong nửa giờ ngắn ngủi.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận