Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 371: Kiếm Tiên Xuất Thế (Thượng)

Hai người rời đi, thật ra Hứa Chỉ lại khá hờ hững.
Hắn tiếp tục đọc sách ở bên bàn, ngọn đèn dầu lay động. Cuộc sống của một thư sinh cổ đại như vậy rất có tình thú, rất có bức cách.
Trên thực tế, tính cách của Medusa quá tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác, giết người theo tâm trạng, ghét nhất những kẻ suy sút nghèo túng và những người mất đi chí tiến thủ. Nếu như mình không giúp nàng một phen, thì nhất định lòng sẽ nguội lạnh.
Hắn không ngừng lật sách, nhìn về ánh trăng phía bên ngoài, cười cười, “Liễu Ôn Kiếm, ngươi đã sống lại một lần nữa trên giang hồ này, hy vọng ngươi có thể mang đến cho ta một chút kinh hỉ, có thể thúc đẩy thời đại của thế giới siêu phàm này.”
Không chỉ có Medusa chờ mong mười năm sau, hắn cũng hy vọng mười năm sau, thời điểm hai thế giới hoàn toàn va chạm với nhau, sẽ lấy mặt xuất sắc nhất của mình nở rộ ra đóa hoa đẹp nhất, hai đại văn minh va chạm nhau sẽ trở thành sử thi.
Lúc này, trong một sơn trang đúc kiếm, ngọn lửa trong lò luyện không ngừng thiêu đốt.
Xôn xao!
Các loại thần kim đồng đỏ trong thiên hạ đều bày ra trước mắt.
“Đúc lại kiếm tâm.” Medusa mỉm cười, làm ra một tư thế mời.
“Được!”
Thiếu nữ mỉm cười, đi nhanh về phía trước, lần thứ hai đem cánh tay trắng nõn nhu nhược vào trong ngọn lửa cực nóng của lò luyện, chịu đau đớn kịch liệt như là cực hạn của thế gian. Nàng lại vung vẩy chiếc chùy nhỏ, đúc lại Bệnh Đã Kiếm.
Đang đang đang!
Nàng giống như là muốn lột xác trọng sinh ở trong ngọn lửa vậy.
Nàng muốn đem tất cả cốt cách, tâm huyết và từng mộng tưởng đã từng theo đuổi của mình hung hăng đánh nát, rồi ngưng tụ một lần nữa, hóa thành một thanh Tiên Kiếm thông thấu lưu li, muốn đem chính mình đúc nhập vào trong đó.
Bên trong có tín niệm nhân sinh của nàng, hướng đỉnh cao của giang hồ, cực khổ của Kiếm Tiên Môn, trầm luân trong thế gian với hơn ba mươi năm phủ đầy bụi trần và mất mát.... Một người như vậy đang dung nhập vào trong ngọn lửa vàng rực đang lay động.
Đang đang đang!
Toàn bộ sơn trang đúc kiếm, bắt đầu có giọng nói lưu chuyển và lớn dần.
Bóng đêm nồng đậm trong sơn trang, tâm của một lão thợ rèn đột nhiên rung mạnh, bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía ngoài phòng, “Có người đang đúc tuyệt thế thần kiếm! Giống như vạn tôn Thần Nhân trên Tiên giới đang đúc kiếm!!”
Ong!!!
Giờ phút này, trong thành trấn phụ cận, vô số bộ kiếm của kiếm khách trên đường đều phát ra âm thanh chấn động, phảng phất như là run rẩy, “Đúng là một cỗ kiếm ý mạnh mẽ, vương của trăm binh, tuyệt thế thần kiếm ra đời... “
“Đúc lại đoạn kiếm, Nhân Đồ trở về.”
Manh Muội mỉm cười, nhìn về phía nơi xa, “Medusa đúng là một người cực đoan, đi giúp người ta sửa lại cánh tay, lại bẻ gãy tay người ta một lần nữa... Quả thực là súc sinh!!”
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn nhìn lão sư của mình không dám chửi bới chính diện, sau lưng lại không ngừng nói nói bậy.
Vẻ mặt Manh Muội lúc này rất khát khao, là một người Trung Quốc sao lại không có giấc mộng kiếm tiên được.
“Ngự kiếm thuận gió mà tới, trừ ma trong thiên địa!”
Đôi mắt thiếu nữ bùng lên ngọn lửa, “Đây mới là kiếm tiên, cực đoan chi đạo, tu kiếm không tu thân, thợ rèn phàm nhân cổ đại sẽ tự lấy máu thịt của mình để tế kiếm, chịu đựng đau đớn, dựa vào một thanh trường kiếm, một cỗ nghịch ý để trảm phá xuyên khung.”
Một đạo Kiếm tiên từ đầu đến cuối đều lộ ra một cỗ nghịch ý, phàm nhân lấy yếu thắng mạnh là nghịch, chịu đựng nỗi đau cụt tay chính là nghịch.
Phanh!
Liễu Ôn Kiếm chặt đứt cánh tay, tiếp tục rèn.
Lấy xương cốt máu thịt làm tâm, lấy thần kim đồng đỏ làm chuôi, rèn vạn lần với hàng ngàn cây búa. Chùy nhỏ không ngừng đánh động, hóa thành phôi kiếm đỏ rực.
Oanh!
Dần dần, Thần Kiếm được hình thành, kiên quyết xông thẳng tận trời.
Kinh thành Đại Chu, một vị lão nhân đầu bạc mặc một bộ triều phục nhất phẩm màu đen, đang sửa sang lại văn kiện ở trên đài, phía sau có hai đệ tử cung kính đi theo.
Rầm!
Ngọn đèn dầu đột nhiên lay động không ngừng.
Hồ Nhân Nông bỗng nhiên buông công văn xuống, sải bước đứng dậy, chắp đôi tay sau lưng, nhìn về phía cửa sổ, “Có một loại kiếm ý cực đoan đang bộc phát, nghe rợn cả người, có tuyệt thế kiếm khách xuất thế, lệnh cho Phi Yến Sử chạy tới Nam Vực, tra rõ việc này!”
“Vâng, Thừa tướng đại nhân.”
....
Địa Tiên cư, một nam tử trung niên nho nhã đang uống rượu dưới tàng cây, phía sau là cây nhân sâm, có hai đồng tử, hắn bỗng nhiên đứng lên, cười ha ha, “Là nàng, Liễu Nhân Đồ, muốn giết người, trước phải giết mình, nàng đã trở lại!”
Có không ít người cảm ứng được cỗ kiếm ý này, giây lát lướt qua đã hóa thành chuyện lạ trong giang hồ.
Một tháng sau, ban đêm.
Một thiếu nữ cụt tay cõng trường kiếm, học tập ở trên bàn sách. Có ba người ngồi song song, Bách Hiểu Sinh cũng ngồi trong đó, bên trái là Medusa, phía bên phải là Liễu Ôn Kiếm. Đây là một cộng đồng học tập giống như là trong phòng học với ba người vậy.
Ba người đang luận đạo.
“Lão sư của ngươi là Bách Hiểu Sinh, không phải ta, hắn là lão sư và đạo hữu tốt nhất của bất luận kẻ nào, thuần túy, không tì vết.” Medusa cười nói: “Mấy ngày này, ngươi lấy học thức trên người hắn dần bù đắp cho thiếu sót của mình. Tuy rằng thân thể bị phong bế nhưng có thể cộng sinh với kiếm, nuôi dưỡng thọ mệnh, cũng có thể sống lâu một chút.”
“Như thế nào là kiếm?” Medusa đột nhiên hỏi.
Thiếu nữ cụt tay mở miệng, “Mỗi người đều nói kiếm là quân tử, kiếm lại là hung khí, là công cụ tàn sát, muốn giết người, trước phải giết mình, không có quyết ý giết mình thì không thể dễ dàng giết người.”
“Như thế nào là Kiếm Tiên?” Medusa hỏi.
Thiếu nữ cụt tay trả lời, “Một mạch Kiếm Tiên chỉ tranh đương thời, thọ mệnh ngắn ngủi, là huy hoàng cả người của phàm nhân, không cầu tương lai vĩnh hằng, nhưng có thể chiến thiên địa, trảm vạn vật trên thế gian, thậm chí có thể lấy thân thể của phàm nhân tu luyện đến mức tận cùng, trảm một vị Thiên Đế!”
Một mạch Kiếm tiên không bị giới hạn bởi cảnh giới.
Đây là chỗ đáng sợ cực đoan của nó.
Sinh linh tu luyện đều cần thời gian chờ đợi lâu dài, tiến hành theo tuần tự, mà kiếm có kiếm tâm cũng tức là đan điền, tu sĩ thường gọi là nội thiên địa. Nếu như sinh linh có thể tu luyện để trở nên mạnh mẽ, Tử Phủ, Đạo Cung, Động Thiên... thì sinh linh cũng không cần tiến hành theo tuần tự.
Kiếm chỉ cần không ngừng rèn, ngàn rèn vạn rèn, chỉ cần năng lượng và tài liệu đủ thì chỉ cần một ngày thì kiếm có thể lên đến Thiên Đế, chỉ là người kiếm nhất thể, phàm nhân vừa chết thì kiếm cũng sẽ vỡ vụn.
“Một đạo Kiếm tiên, kiếm không bị ảnh hưởng của cảnh giới, chỉ bị ảnh hưởng bởi người cầm kiếm, dù sao cũng giống như người bình thường, muốn tiến nhập cảnh giới Động Thiên thì phải có ngộ đạo của cảnh giới Động Thiên mới đột phá được. Tuy rằng người là phàm nhân, nhưng kiếm cảnh của ngươi đã hạn chế bởi cảnh giới của kiếm. Ngươi hiện tại đã đạt đến mức độ nào rồi?” Medusa mở miệng.
“Tuy rằng ta là phàm nhân, nhưng kiếm ý đã đến cấp sáu Động Thiên.” Thiếu nữ cụt tay mở miệng, “Ta chỉ cần một tháng, có đủ tài liệu và năng lượng thì có thể đúc lại Bệnh Đã kiếm, khiến nó đến cấp sáu một lần nữa.”
“Tốt.”
Medusa mỉm cười, nhìn theo thiếu nữ cụt tay rời đi trong đêm.
Nàng đứng dậy đóng cửa, mở miệng cười nói với Bách Hiểu Sinh: “Con đường này quả nhiên tốt hơn hẳn, chỉ cần phàm nhân đến ý cảnh, không cần phải tu luyện lâu dài, dù sao thì đây cũng là một công cụ. Nhưng thọ mệnh của nàng quá ngắn, hy vọng lúc sinh thời, trước lúc chết già nàng có thể chiến một trận với ta... Vu sư là trao đổi đồng giá, thân thể của nàng, cánh tay, thậm chí toàn bộ đều là mượn, ta sớm hay muộn cũng sẽ thu hồi.”
“Bao gồm cả tri thức mà nàng có được từ ngươi.” Nàng mỉm cười nhàn nhạt, nhìn thư sinh đang đọc sách, lần thứ hai nói lên tiếng lòng, “Ta muốn đánh chết nàng!”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận