Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 965 - Giảng một đoạn lịch sử thần thoại! 2




Mấy năm nay, rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy?
Thời đại chướng khí mù mịt.
Thời đại xu danh trục lợi.
Thời đại kéo bè kéo cánh.
Bọn họ vẫn luôn trầm mê trong sương mù hồng trần thế tục, tranh quyền đoạt lợi một cách buồn cười, giống như là một đám chỉ biết ẩu đả và đắc chí.
Nếu không phải lúc trước, bọn họ bỗng nhiên gặp được Đạo Quân một lòng cầu đạo, bị sự chân thành tha thiết kia làm cho cảm động, mới cảm thấy một lòng tu hành cầu đạo mới là con đường vương đạo.
Lại nhìn thấy phân thân của chân lý buông xuống, nhìn Medusa phấn đấu quên mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa, những chuyện này đã đủ khiến cho bọn họ xúc động.
Ba người Elmin, Medusa, Đạo Quân mới chân chính là người truy tìm thật giả, dốc lòng theo đuổi mọi thứ, vẫn luôn đặt chân trên con đường chính xác, mà bọn họ... sớm đã sớm lạc đường.
Ha ha ha!
“Buồn cười, đúng thật là vô cùng buồn cười.” Tiên Huyết Đế cười ha hả, cười đến chảy nước mắt, “Lúc trước chúng ta còn đang âm thầm tưởng rằng nếu như Minh Thổ Đại Đế không còn tại vị, chúng ta sẽ dùng một số thủ đoạn để tranh đoạt... Tranh cái gì mà tranh chứ? Phảng phất giống như kẻ ngốc vậy, lãng phí trong năm tháng dài đằng đẵng.”
Tiên Huyết Đế nhớ tới một câu của phương Đông:
Phu duy bất tranh cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh.( chỉ cần không tranh giành với người khác, không có dục vọng, không có truy cầu, dùng đức thu phục lòng người thì thiên hạ sẽ không có ai tranh giành lại với mình.)
Năm đó, Đạo Quân không tranh, dốc lòng học hỏi, có ai dám đi tranh đệ nhất thiên hạ với nàng không?
Elmin không tranh, an ổn làm Minh Thổ Đại Đế, hàng năm bế quan lánh đời, ai dám đoạt quyền?
Medusa không tranh, Ma Thần khởi nguyên vẫn luôn ngủ say, sau khi thức tỉnh liền khắc khổ tu luyện, nghiên cứu, có thể nói là khắc khổ nhất trong 129600 Thiên Đế.
“Người không tranh lại có được thiên hạ, người không tranh, nhưng hỏi trường sinh, người không tranh, thuận theo tự nhiên.”
Hồ Nhân Nông nỉ non, “Không nói đến Luyện Kim Đại Đế, sợ là Đế Kỳ năm xưa cũng là dốc lòng học hỏi, âm thầm làm độc thủ sau màn, chưa bao giờ đi tranh giành. Cho dù sau đó hắn xuất thế muốn tàn sát thiên hạ, muốn thành thần, cũng là vì chiến lực của hắn đã có thể thống trị tất cả, thuận sống nghịch vong!”
—— Chân lý thế giới đều ở chỗ này.
Tất cả những mịt mờ không rõ đều dần biến mất trong mắt bọn họ.
Sắc mặt của Lý Sinh Khương cũng trở nên phức tạp, nhìn người thanh niên áo trắng trước mắt.
“Đó là tri thức!.... Cái gọi là âm mưu, trí tuệ, tính kế, từ trước đến nay đều không phải cách để thống nhất thiên hạ. Thậm chí thời đại Vu sư của chúng ta mới là quỹ đạo, không có lợi ích làm mê muội tâm can, bị quyền thế hồng trần trì hoãn, chỉ có một đám người theo đuổi chân lý...”
Trước đó, mình muốn tiến vào nơi của chúng thần, kết quả liền bị từ chối ngoài cửa, hôm nay được nhìn thấy thì lại không còn là Thần Trí Tuệ Mercurius chân chính nữa.
Mà cho đến ngày nay, hắn vẫn luôn vì phàm nhân trên mặt đất mà bật lên ngọn đèn trí tuệ, chỉ dẫn phương hướng trong vùng biển tăm tối.
Lý Sinh Khương thở dài một hơi, không thể không bội phục trí tuệ đáng sợ của Thần Trí Tuệ,
“Trên thực tế, nó sớm đã tiến vào tiết tấu của Hermes, chúng ta cho rằng còn chưa bắt đầu, nhưng lại không phải là không thấu tình đạt lý. Hắn sớm đã bắt đầu giải đáp vấn đề thứ nhất cho chúng ta rồi: Con đường cấp chín nên đi thế nào! Đó là tu hành chính đạo!!”
Lý Sinh Khương vươn tay, lấy đồng hồ cát luyện kim ra, bên trong chất đầy từng hạt như lưu li, phát ra sức sống vô tận, “Đây là tri thức luyện kim mà năm đó hắn đã truyền thụ cho phàm nhân trên mặt đất.”
“Rốt cuộc đã tìm được rồi sao?”
Hermes duỗi tay, cách khoảng không cầm lấy đồng hồ cát luyện kim, hơi dung nhập một ít, chỉ cảm thấy cả người sức sống tràn trề, giống như được hoàn thiện vậy.
Tín niệm của chư thần vừa động.
Quả nhiên đúng như mình suy đoán, chẳng lẽ đã được bổ toàn?
Hứa Chỉ nhìn chư thần, tiếp tục cười nói, “Lấy chính hợp đạo làm thượng, lấy mưu chế địch làm hạ, mọi người thường nói: Vạn pháp dốc hết sức, các loại hoa lệ, tính kế trăm vạn, toàn bộ đều không địch lại một quyền... Nhất lực phá vạn pháp, mà tri thức chính là tất cả... Trong đời sau, các vị chư thần tại đây nên từ bỏ tà đạo, vào chính đạo.”
Lời này vừa dứt, trong óc tất cả vị thần đều như bị sét đánh.
Xoẹt xoẹt!
Mọi người yên lặng đứng lên, như si như say.
“Lấy chính hợp đạo làm thượng, lấy mưu chế địch làm hạ.” Giọng nói như đến từ viễn cổ, chấn động cả thiên địa, oanh kích đầu óc của bọn họ.
“Cảm ơn lão sư đã chỉ điểm!”
“Cảm ơn lão sư đã chỉ điểm!”
Các vị thần lần lượt đứng lên, chậm rãi cúi đầu, cung kính gọi một tiếng lão sư.
Các học sinh phía trước sợ tới mức tê dại cả da đầu. Mấy đứa trẻ mười tuổi sớm đã bị dọa cho run rẩy, cũng ngây thơ mờ mịt đứng lên theo, giọng nói rải rác vang lên, giọng âm sữa tạo thành sự khác biệt rõ ràng,
“Cảm ơn lão sư.”
“Cảm ơn Peter lão sư đã chỉ điểm.”
“Cảm ơn lão sư thể dục.”
...
Nữ giáo viên trung niên đứng ở ngoài cửa thấy một màn như vậy thì suýt nữa đã bị dọa cho ngất xỉu!
Các ngươi đi theo xem náo nhiệt làm gì!
Đó là Hermes! Không phải là giáo viên thể dục a!
Trái tim của nàng nhảy không ngừng, hai lỗ tai cảm thấy ong ong, dường như đã không còn nghe rõ gì nữa, cả đời này đều không muốn trải qua chuyện khủng bố như vậy một lần nào nữa.
“Thần Trí Tuệ đại nhân đã giảng giải về con đường cấp chín! Còn hai vấn đề là chân tướng lịch sử và phương pháp phá giới nữa... xin hãy chỉ điểm giúp chúng tôi thoát khỏi việc lầm đường lạc lối.” Dưới sự bái phục của tất cả mọi người, Lý Sinh Khương hỏi thêm.
Tiếng nói của Luyện Kim Đại Đế vừa rơi xuống, ánh mắt của tất cả thần linh đều trở nên nóng rực.
Hermes không đáp lại, mà là hỏi lại, giọng nói lạnh lùng: "Hỏi hai vấn đề tiếp theo, như vậy là nghe không hiểu câu hỏi thứ nhất sao? "
"Đương nhiên hiểu. "
"Mặc dù ngu dốt, nhưng cũng có thể hiểu rõ, buông lỏng âm tính, mới có thể đột phá cấp chín. "

Chư thần đều nói.
Trên thực tế nói đến đây, nhìn như không nói đến một chữ nào về còn đường đột phá cấp chín, thế nhưng đã hoàn toàn sáng tỏ, kéo bọn hắn từ trên lối rẽ về con đường chính đạo.
Bọn họ lại không ngu dốt, đương nhiên là có thể hiểu được.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, Hermes là người sâu không lường được, đương nhiên sẽ không nói ra trực tiếp mà là để bọn hắn ngộ ra, tự mình lý giải ý nghĩa thật sự trong đó.
Cẩn thận nhớ lại toàn bộ thời đại.
Ngay từ đầu, bọn họ đã là một thiếu niên lòng đầy mơ mông bước lên con đường cường giả, cũng từng có một trái tim tìm kiếm chân lý thuần túy. Nhưng nương theo sự thành thục, bọn họ dần bị thế đời mài mòn góc cạnh, hai tay trở trên nhuốm máu trong cái thế giới ngươi tranh ta đoạt này, bắt đầu giết người, cướp đoạt tài nguyên.
Đi ra từ trong núi thây biển máu, đi liều mạng, đi giết người, đi cướp đoạt, đi tính toán, đột phá thần linh, trên hai tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi rồi.
Cấp tám là thời đại không tranh không được.
Hiện thực rất tàn khốc.
Phần lớn đều là đi lên từ đói rét, trước mắt ai cũng là thần linh đời thứ nhất, là thần một đời dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lại không có ai nâng đỡ. Nếu như mình mà không tranh thì sẽ không có tài nguyên để tu luyện.
Mà cấp chín thì sao?
Không phải cứ có tài nguyên là có thể đột phá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận