Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 194: Trước Tây Kỷ Nguyên, Có Kiến Mộc

Kinh nghiệm sống của nàng không nhiều, hiện tại mới là một tiểu cô nương hai mươi tuổi đầu. Nàng đã từng bị đá ra ngoài khi đang nghiên cứu thực vật ở thế giới Vu sư, nàng thấy mấy vị tồn tại cổ xưa này thoạt nhìn đều như mấy lão lọc lõi (nhiều kinh nghiệm nhưng ranh ma), đang lục đục với nhau, không khỏi có chút sợ hãi.
“Sao ta lại có cảm giác như là những câu chuyện của con gái vậy nhỉ. Nữ tử ngốc nghếch ngọt ngào xuyên qua thế giới tiên hiệp, sau đó sẽ có tổng tài bá đạo đi lên nói một câu: Nữ nhân này đúng là thật ngọt. Sau đó liền điên cuồng bảo hộ nữ chủ, phản kháng lại Thiên Đình.....”
Nàng rung đùi đắc ý, nhìn về đám đại lão phía xung quanh, nhìn xem tổng tài bá đạo kia lớn lên sẽ như thế nào. Đầu óc dần đi vào cõi thần tiên ngoài kia.
Không biết qua bao lâu, Đạo Quân trên bầu trời kia cũng nói xong, bắt đầu rời đi.
Từng người đứng lên.
“Thanh Liên, ngươi chiếu cố người đồng tộc này một chút, dạy ngôn ngữ cho nàng ta.” Bên trong Lăng Thiên Cung truyền đến một đạo thanh âm sâu kín.
Sau khi giọng nói đó nói xong thì liền không còn một tiếng động.
Thanh Liên nắm lấy Manh Muội, đặt lên trên vai, sau đó trực tiếp mang đi.
Manh Muội giật mình, nhịn không được thấp giọng nói một cách ấp úng: “Vị nhân huynh này thực ra cũng có chân, rễ cây tiêu sái lộ ra tư thế lục thân không nhận này, nhưng thật ra cũng rất có phong phạm đứng đắn của thực vật chúng ta.”
Qua ba tháng.
Manh Muội chung quy lại cũng từng là một học sinh tài năng, vốn dĩ đã tinh thông mấy quốc ngữ. Bây giờ nàng đã học được đại bộ phận ngôn ngữ thường được sử dụng.
Thanh Liên cũng thành công hóa hình, chiếm lấy thân hình của một thanh niên, tóc đen mắt đen cùng với một bộ quần áo và khăn choàng màu đen, mái tóc dài xõa trên vai, trông thật là đẹp. Hắn hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Manh Muội nghĩ một lúc, rồi nói: “Ta cũng nên có tên của mình. Từ hôm nay trở đi, ta gọi là Thanh Đằng, nhũ danh Cao Thụ.”
Thanh Liên là một loài thực vật rất khô khan. Sau khi chiếm cứ nhân thân (thân thể người) vẫn luôn ở trong viện của Thiên Giới, ngồi xếp bằng, nhìn trên bầu trời nơi thường có những thiên thần nhiều màu sắc bay qua rồi bắt đầu tu luyện.
Thanh Liên bình tĩnh nói: “Ta không biết ngươi sở hữu trí tuệ như thế nào, nhưng ngoài ta ra thì ngươi chính là Yêu tộc duy nhất, ngươi cũng nên tu luyện.... Yêu tộc chúng ta muốn tu luyện, đầu tiên phải chiếm giữ một nhân thân.”
“Bản thể ẩn ở trong thức hải, không ngừng tu luyện. Không gian thức hải sẽ trở nên không ngừng nồng đậm, khi đó nó có thể nuôi dưỡng bản thể của chúng ta càng cường đại hơn.”
“Đây là hóa hình?”
Thanh Đằng Manh Muội có chút giật mình.
Lại qua nửa tháng, nàng cũng đã quen thuộc với ngôn ngữ của thế giới này. Đạo Quân lệnh nàng tới Lăng Thiên Cung để yết kiến.
Trong Lăng Thiên Cung, một nữ tử có thân hình thon dài mông lung đang chậm rãi ngồi trên đế tọa.
Đạo Quân Phượng Hoàng bình tĩnh dò hỏi: “Ngươi đã học xong ngôn ngữ của thế giới này, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có năng lực gì?”
Manh Muội ngây ra một lúc, đối mặt với vị tồn tại từ thời thượng cổ này. Cô biết nàng là người khai thiên lập địa, sáng tạo ra Cổ Thần cho nên cô cũng không giấu giếm. Dù sao nàng cho mình một đệm hương bồ, hẳn cũng có hảo ý....
Vì thế, nàng nói ra sự thật.
“Thì ra là như thế sao?”
Đạo Quân Phượng Hoàng Đạo trầm mặc, bỗng nhiên trong lòng có một cỗ cảm xúc kì lạ đang dần khuếch trương, “Ta vẫn luôn suy nghĩ xem ta phải dùng phương thức gì để thu nạp năng lượng trong thiên địa. Ta không phải Elmin, có luyện kim trận trải rộng khắp thế giới, cùng với triệu hoán người chết của Medusa, cho nên không thể hấp thu năng lượng của thiên địa. Nhưng mà một cây đại thụ này.... Hiện tại mắt xích cuối cùng cũng hoàn toàn được lấp đầy!”
Cây này không chỉ có thể hút vào năng lượng của thiên địa, kết ra quả. Ngoài ra còn có thể để cho nàng đi thể nghiệm một chút cảm giác bị chôn sống, trạng thái thê thảm muốn động cũng không thể.
Phượng Hoàng trầm ngâm một chút, nói: “Thiên địa sơ khai, chúng thần trên thế gian đều có tư chức, làm dịu thế gian. Ngươi hẳn cũng nên có thần chức trong người.”
Manh Muội ngây ra một lúc.
Phượng Hoàng đứng lên, vung tay lên, giọng nói vang vọng khắp Thiên Giới, “Bắt đầu từ ngày này, Cổ Thần Thanh Đằng sẽ là Địa Mẫu! Quản lý việc cày bừa vụ xuân trên mặt đất. Chính là một thân cây đứng giữa thiên địa.”
“Thân cây này sẽ xuyên qua hai giới Thiên và Nhân, câu thông thiên địa và nhân gian, làm cầu nối giữa người và thần!”
“Cây này sẽ hấp thu linh hồn của người chết, hút vào năng lượng của mảnh thiên địa này, sau đó kết ra Đạo Quả của thiên địa!”
Manh Muội ngây ra một lúc, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Vậy người để cho ta đứng ở giữa thiên địa, ta có thể đi được không?”
“Gốc rễ của ngươi sẽ lan ra khắp đất đai của phàm giới, thân hình sẽ chống đỡ cả thiên địa, hấp thu năng lượng của người chết trên thế gian này, rồi kết quả ở Thiên Giới, để cho thế giới này có thể vận chuyển.” Phượng Hoàng Đế Quân bình tĩnh nói: “Không thể di chuyển.”
“Chức vụ này không thể tự ý rời đi.” Nàng nhẹ nhàng cách ra thân thể của Manh Muội một chút, một lạc ấn kỳ quái hình ngọn lửa được hình thành, “Đây là thần ấn, nếu vi phạm, sẽ bị ngọn lửa thiêu đốt đến hồn phi phách tán.”
Đây là sinh tử phù?
Sắc mặt Manh Muội bắt đầu hơi cứng lại.
Vì cái gì các Cổ Thần khác không có, còn trên trán ta lại có thứ đồ chơi này?
Ta thành thật như vậy, vì sao lại không tin ta.
Ba tháng sau, nàng nhìn bản thân mình không ngừng sinh trưởng, từng cây dây leo mới được sinh ra không ngừng cắm rễ vào thân cây ban đầu. Chúng bắt đầu xoắn lại rồi vặn vẹo xoay quanh, dần dần trở nên khỏe mạnh, còn không ngừng vươn lên cao.
Mặt nàng không có một chút biểu tình nào, thậm chí còn đi ra ngoài ăn một bữa tối.
Lại mười năm trôi qua.
Nàng phát hiện mình đang không ngừng trưởng thành, đã dần xuyên thẳng lên không trung, đến độ cao của thế gian và bắt đầu lấp đầy toàn bộ lỗ thủng trên không trung.
Sắc mặt nàng lại càng bình tĩnh, đi ra ngoài xem một vở kịch, thậm chí còn mở tủ lạnh ra lấy bình đồ uống.
Lại 50 năm trôi qua.
Nàng lại lên mạng, một bộ đội trời đạp đất sinh trưởng đến Thiên Giới. Vô số Cổ Thần đều chơi đùa trên người nàng, từng đám mây nhiều màu sắc vờn quanh thân hình cuồn cuộn vô tận, tạo cảm giác vô cùng lộng lẫy.
Nàng bắt đầu logout, tắm rửa, tắt đèn rồi đi ngủ.
Năm thứ một trăm.
Nàng mở hai mắt liền phát hiện tán cây khổng lồ của mình đã chống tới đỉnh của Thiên Giới. Còn rễ cây thì cắm xuống tầng cuối cùng của mặt đất. Thân hình cuồn cuộn xuyên qua hai giới, chót vót tận trời cao lại có thể lần đến từng tấc đất.
Lúc này toàn bộ thân thể lớn của nàng đã không thể di động. Thậm chí thân thể nàng đã biến thành một thông đạo hình xoắn ốc, xuyên qua hai giới Thiên- Nhân, không ngừng có người đi lên đi xuống trên thân cây.
“Làm không tồi.” Thanh Liên ngồi xếp bằng trên thân cây của nàng, vẻ mặt nghiêm túc tu luyện, “Thanh Đằng, ngươi là vị Cổ Thần quan trọng nhất trên mảnh thiên địa này ngoại trừ Thần Thái Dương, là con đường liên kết hai giới.”
“Một thực vật không thể di chuyển, sao có thể xem một thực vật đúng tiêu chuẩn được?” Giờ phút này, nàng rốt cuộc cũng lệ rơi đầy mặt, nhìn một đám nhân loại đang đi tới đi lui trên người mình.
“Có thật nhiều nam nhân ở trên người ta a, ta đã không còn trong sạch.....”
《 Cổ Thần 》 ghi lại:
【 Trước Tây Kỷ Nguyên, trong thiên địa có một loại cây có thể chống trời mà không ngã, hút vào linh khí của vạn vật rồi sau đó ngưng kết thành Đạo Quả. Lá cây như lưới, thân cây to lớn, được người đời gọi là Kiến Mộc 】
-------
Bạn cần đăng nhập để bình luận