Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 437: Tai Họa Sẽ Không Còn Thuộc Về Phàm Nhân

Manh Muội nói: “Năm đó, cũng chỉ có đồ đệ Đạo Trường Sinh ngốc kia của ta mới có thể như vậy. Ngay cả Đoạn Thiên Đế cũng sẽ không bảo hộ chúng sinh, nguyên nhân hắn ngăn cản Thiên Đế cổ đại là bởi vì hắn muốn bảo hộ tương lai của cường giả, để cho một đám cường giả có thể tranh đua. Lúc ấy hắn cũng không phải là vì chúng sinh phàm nhân như muôn ngàn con kiến này.”
Tiểu hồ ly trầm mặc.
Manh Muội nhàn nhạt nói: “Nếu ta đoán không sai, thì mặt đất Ma Dược cũng sắp trải qua đại kiếp nạn! Những Quân chủ Đại đế kia, trước mắt đều bị bên chúng ta ngăn cản. Sau vài lần ngăn cản, khẳng định sẽ có Quân chủ Đại đế nhịn không được mà làm trái lại, tàn sát chúng sinh khắp đại địa Ma Dược, muốn hút năng lượng phàm nhân của một thế giới để thành Thần.”
Tiểu hồ ly lập tức sởn tóc gáy!
Nàng biết rõ suy luận của lão sư mình, đó là tất nhiên.
Giống như là Thập Nhị Tổ Vu già nua năm đó, rời khỏi Đại La Thiên, chuẩn bị tàn sát chúng sinh...Thiên Đế già nua, sợ hãi tử vong, thì bọn họ có thể không màng tất cả, huống chi là tính mạng của kẻ hèn như phàm nhân...
Lão sư đã nghĩ tới mức này rồi sao?
“Cho nên, lão sư muốn sáng lập nên một thời đại thuộc về phàm nhân trong thời Đông Kỷ Nguyên sao?” Hồ Hải Hàn nói: “Trước mắt là một thế giới siêu phàm hoàn mỹ? Thế giới của chúng ta, sẽ không có kẻ vì muốn thành thần mà tàn sát chúng sinh!”
Hồ Hải Hàn tiếp tục mở miệng, “Mà thời đại Ma Dược, tất nhiên sẽ tàn sát chúng sinh, bọn họ ngược lại sẽ lâm vào nội động, đại kiếp nạn sắp buông xuống thế giới của bọn họ, mà chúng ta lại không có chuyện gì.”
Hồ Hải Hàn lập tức kích động, “Lão sư, người đúng là một anh hùng! Chặt đứt quá khứ và tương lai, giống như là Đoạn Thiên Đế vậy, chặt đứt đại kiếp nạn thiên địa mà không ảnh hưởng đến bá tính, một đám chết đi trong hạo kiếp thì chúng ta nhất định sẽ thắng!”
“Ta cũng không vĩ đại như vậy, chỉ là muốn làm một chút chuyện tình thôi.” Manh Muội vuốt tóc đồ đệ, “Hơn nữa, ngươi có biết tại sao ta lại thuyết phục Messiah Quân chủ Đại đế không?”
Hồ Hải Hàn khó hiểu.
Đúng vậy.
Bất kể như thế nào thì hẳn là đối phương đều sẽ không thể bị thuyết phục. Nhưng hắn lại đem chí bảo trân quý như Bách Hiểu Sinh giao cho thống soái của đối phương.
“Bởi vì hắn không gì không biết, biết cả kế hoạch của ta, cho nên giao cho ta.”
Manh Muội nói: “Kế hoạch của ta là muốn thành lập Long Mạch ở đại địa Ma Dược, để cho cường giả bên này cũng bất tử! Bọn họ có thể hấp thu hương hỏa, thậm chí vì tranh đoạt vị trí thành Thần mà nội đấu, tranh đoạt tín đồ và tín ngưỡng.... Như vậy, cao tầng bọn họ mà nội đấu thì bá tính tầng chót của thế giới kia cũng sẽ không gặp hạo kiếp tử vong khủng bố.”
Đôi mắt của Tiểu hồ ly sáng lên, quá bội phục lão sư của mình.
Manh Muội cười nói: “Về phần những cường giả vô liêm sỉ kia? Bọn họ đánh thì cứ để cho bọn họ đánh đi! Chém giết lẫn nhau, tranh đoạt thần vị... Chỉ cần không tổn hại đến bình dân, hơn nữa mấy cường giả cuối cùng đạt được Thần vị đều là bất tử, có thể không ngừng chiến đấu trọng sinh, giết đối phương để thu hoạch năng lượng.
Dù sao thì đại kiếp nạn thiên địa là tàn sát tính mạng của chúng sinh để đoạt lấy, mà hương hỏa thì cần phải cung ứng liên tục...
Như vậy thì bá tính của hai thế giới chúng ta đều sẽ không tử vong. Tuy rằng chiến tranh thế giới vẫn còn tiếp tục, Thiên Đế hai bên vẫn chém giết, nhưng bọn hắn sẽ tự mình giết mình, bá tính hai bên sẽ không bị gì cả.”
“Tai họa sẽ không còn thuộc về phàm nhân nữa.”
Manh Muội cười rộ lên, “Bọn họ muốn thành Thần thì đều phải trả giá, sẽ có khả năng tử vong, nhưng tử vong là của bọn họ... Mà những phàm nhân của chúng ta chỉ cần nhìn chúng thần trên bầu trời đánh nhau là được.”
“Lão sư, người lao lực trăm cay ngàn đắng lập nên kế hoạch này là bởi vì Đạo Trường Sinh ca ca... đã chết sao?” Hồ Hải Hàn hỏi.
Manh Muội giật mình, trầm mặc.
Chỉ có nàng biết, Đạo Trường Sinh thật sự đã chết.
Có cùng ký ức, kỹ xảo chiến đấu cũng tương đồng, nhưng Đạo Trường Sinh được hội tụ nguyện lực của chúng sinh thành Thiên Đạo, cũng chỉ là một bông hoa tương tự khác, một chiến thần khác cùng loại với Bell mà thôi.
Chúng sinh ngưng tụ không phải chân ngã.
“Tiểu tử ngốc kia... Nếu đổi thành là ta, ta tuyệt đối sẽ không làm được vô tư như vậy, ta chính là một con cá mặn.”
Manh Muội nhớ lại, tâm tình trở nên yên lặng, “Nếu ta có thể ngăn cản, ta tuyệt đối sẽ hung hăng tát cho đứa nhóc không nghe lời kia hai cái, sau đó hung hăng đem hắn nhốt ở trong phòng, không cho hắn ra khỏi cửa. Đi con mẹ nó bảo hộ chúng sinh!”
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới lời nói của lão sư sẽ thôi bạo như vậy.
Chỉ có Manh Muội hiểu rõ năm đó người mất đi nhiều nhất chính là chính mình.
Trong ba vị Thiên Đế đã chết có đến hai người là người mà mình dành tình cảm chân thành nhất. Một là hài tử chính mình nuôi lớn, thiếu niên Đạo Trường Sinh với ánh mắt thanh triệt, cùng với Thanh Liên ca ca luôn đối đãi ôn nhu hòa thuận với mình đều chết. Trong nháy mắt nàng đã mất đi hai người thân ở chung mấy chục năm, năm đó đã hung hăng đâm vào ngực nàng một đao, đau đến mức nàng gần như là không thở nổi, khiến nàng hoàn toàn lâm vào tự trách và bi thống.
“Khi đó tâm tình của ta cũng giống như phụ thân Mộc Nguyện Thành của ngươi vậy.”
Nàng thấp giọng nói, hồi tưởng lại, hiện tại cũng khó có thể tránh khỏi, “Thật sự bỗng nhiên có loại cảm giác không biết phải làm sao, trên thế giới dường như chỉ còn lại một mình ta. Ta đi trên một mảnh đất xa lạ, nhìn thời đại mới, ta liều mạng chạy, liều mạng chạy, muốn tìm kiếm lại những thứ đã từng quen thuộc.”
“Tất cả những gì quen thuộc đều đang nhanh chóng rời ta mà đi.”
Nàng nhìn cây cối xanh biếc xẹt qua bên đường, “Ngay lúc đó ta cũng quá già rồi, thật sự có cảm giác mọi chuyện đã xong hết, cho đến khi gặp phụ thân Mộc Nguyện Thành của ngươi.
Lúc ấy phảng phất như là đã gặp được tri âm vậy. Người nam nhân chấp nhất kia tại thời khắc cuối cùng, đã mất thê tử và nữ nhi nhưng vẫn còn có chấp niệm, đau khổ chống đỡ bảo hộ hai người các ngươi... Làm ta có chút kính nể, thấy phấn chấn hơn, sau đó thu dưỡng hai người các ngươi... Ta mới dần dần khôi phục lại sinh cơ, lại biến thành một tồn tại cá mặn.”
Dù sao không phải mỗi người đều có thể không tim không phổi, thản nhiên đối mặt khi người thân tử vong.
“Lại nói tiếp, từ nhỏ đến lớn, vận khí của ta vẫn luôn rất tốt, chưa bao giờ cần phải nỗ lực mới có thể đạt được. Nhưng ta cũng dần dần phát hiện đó là một loại nguyền rủa, người bên người mình đều sẽ chết, chỉ có ta là sống lâu nhất.” Nàng cười rộ lên, “Thật sự đúng là một con rùa ngàn năm.”
“Lão sư...” Tiểu hồ ly lôi kéo tay của sư phụ.
“Yên tâm đi, vận khí của lão sư ta vẫn luôn rất tốt. Lúc trước không làm gì cả cũng đều có thể thuận lợi, bình yên sống đến hôm nay, đi đến tối cao. Hiện tại ta không chỉ có vận khí tốt mà còn tự mình nỗ lực, nhất định sẽ thành công!” Manh Muội rất nghiêm túc, sờ đầu của nàng.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận