Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 135: Sự Thật Về Các Vị Thần (2)

Mọi người sửng sốt, mồ hôi lạnh toát ra, da gà cũng nổi lên, chẳng lẽ, lúc ấy Medusa không hề thất bại, trên thực tế đã sắp......
Nhưng nếu đã đột phá bán thần, khẳng định sẽ đốt cháy thần hỏa thành thần, như thế nào sẽ chết??
“Có lẽ, ngay lúc Medusa tử vong còn che giấu một sự thật rất đáng sợ.”
Toàn bộ cung điện Babylon một mảnh tĩnh mịch, vô số nữ vu đại thần, Circe, Charlotte, Elmin, thậm chí còn có Pandora, nháy mắt sắc mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Nghe tiếp đi!!”
Elmin bỗng nhiên siết chặt gậy chống, ngón tay bị ép tới tái nhợt, bỗng nhiên gào rống mà nói: “Nghe đây này!”
Tiếng nói Medusa vẫn vang vọng như cũ.
“Thế giới này là một cái âm mưu! Nó chính là lồng giam!”
“Các vị thần trên trời đang lừa gạt chúng ta!!”
“Lục địa cằn cỗi này căn bản không thể sinh ra thần, những sinh linh nhỏ yếu như chúng ta, thần cách đã vỡ, không có khả năng phi thăng thành thần!”
“Những vị thần trên trời!! Nếu các ngươi thiện lương, nếu các ngươi từ bi, các ngươi vì sao không thu lưu ta, ta muốn tới các thế giới của các ngươi, ta muốn tới nơi dành cho các vị thần! Ta muốn trở thành thần ở nơi đó!”
.....
Giọng nói kia thế nhưng như thể khóc ra.
Mọi người mơ hồ nhìn thấy hình ảnh vô cùng bi thương, một vị Vu sư Đại Đế tử vong, phảng phất đối với trời gầm rống, chỉ trời mà mắng, tê tâm liệt phế, mang theo điên cuồng vô tận.
Bên trong vương cung Babylon, trong nháy mắt sống lưng mọi người tràn đầy hơi lạnh đến thấu xương, tựa hồ mở ra cánh cửa sự thật vô cùng tàn khốc.
“Như thế nào Medusa, nàng đã....”
Đây là lần đầu tiên Elmin, Circe và những người khác nghe được một người kiêu ngạo như Medusa phát ra tiếng kêu thống khổ đến như vậy, nàng nản lòng thoái chí, tuyệt vọng bất lực giống như một đứa trẻ.
Cho dù năm đó nàng bại dưới tay Luyện Kim Đại Đế phải đối mặt tử vong, đều không có làm nàng tuyệt vọng như vậy, nàng cứng cỏi đến mức không thể tưởng tượng, một lần đã từng bị đánh bại, lại vẫn có thể nhẫn nhục trong 400 năm, nhưng mà hiện tại... lại ngã xuống nơi này.
“Chúng ta đều đã đoán sai! Nàng có lẽ có thể tự cứu, hồi sinh từ cõi chết, nhưng nàng đã nhìn ra một điều gì đó, cả người suy sụp, nàng đã lựa chọn đón nhận cái chết của chính mình, không muốn tỉnh lại!”
Mọi người nhìn nhau, một ý tưởng khó tin nảy ra trong đầu bọn họ.
Medusa là một Vu sư theo đuổi chân lý đến cuối cùng, cảnh giới của nàng vượt xa bất kỳ vị đại đế nào từ trước đến nay, thậm chí trước khi chết nàng đã đột phá Bán Thần, sắp đốt cháy thần hỏa, cảnh giới mà chưa một ai có thể chạm tới....
Chính ở thời khắc nàng thành thần, rốt cuộc nàng đã phát hiện ra điều gì?
Vì sao nàng không đột phá thành thần?
Circe lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nghe thấy tiếng khóc của đệ tử mình trước khi chết, nội tâm nàng đều bàng hoàng hơn bất cứ người nào.
Bởi vì toàn bộ thời đại Vu sư, đều do một tay nàng sáng lập, là chính bản thân nàng suy luận ra mọi thứ.
Dường như các loại mộng ảo thuần khiết trong nội tâm nàng đều bị đánh vỡ, nàng nhịn không được thấp giọng nỉ non, “Những vị thần vĩ đại của bầu trời! Cho tới nay, người phàm chúng ta đều sống trên mặt đất, vậy rốt cuộc Vu su chúng ta phải theo đuổi cái gì?”
“Thần trí tuệ Mercury xin hãy nói cho ta biết! Chúng ta khổ cực tu luyện nhiều năm như vậy, khám phá ra vô số chân lý. Lúc này chúng ta đang tiến dần tới điểm kết thúc. Khi chúng ta trở thành thần, chẳng lẽ phải tự phá hủy bản thân mình sau đó đón nhận cái chết sao?”
Nàng bỗng nhiên cười lớn tiếng, hoàn toàn thất thố.
Trong đầu hốt hoảng, nàng nhớ tới bộ lạc Babylon cổ đại ở 800 năm trước, nàng vẫn không quên được ánh nắng tươi sáng hôm đó.
Thảm cỏ xanh mướt ở hồ nước Imie.
Ánh mắt ba tỉ muội các nàng ngây ngô đơn thuần, mang theo khát khao cháy bỏng, lắng nghe Hermes, vị thần trí tuệ của bầu trời, giảng giải cho người phàm của các bộ lạc trên mặt đất “Ba kiến thức quan trọng về chân lý” đó là vu thuật, minh tưởng và thuật luyện kim.
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái vẫn quanh quẩn trong tâm trí nàng:
“Minh tưởng là con đường tu luyện tinh thần! Khiến cho các ngươi có được nền tảng thành thần! Dẫn dắt chúng ta tới con đường sinh mệnh vĩ đại! Có thể trở thành người giống như ta, nắm giữ quyền lực của thế giới.....”
Mạnh mẽ như Circe, lúc này cũng cô độc như một đứa trẻ không có chỗ dựa, lòng đầy mê mang, “Medusa, nàng đã ngã xuống, mà chúng ta cũng đang lạc lối.... Thần a! Con dân của ngài đã không thể tìm thấy phương hướng đi tới con đường sinh mệnh vĩ đại, không nhìn thấy cánh cửa của chân lý....”
Chân lý là như thế nào?
Đây là một cái âm mưu sao??
Có lẽ....
Năm đó có lẽ ta nên giống như hai nữ vu kia, không nên đào tẩu, muốn sống tới kiếp thứ hai.
Ta nên chết một cách mãn nguyện trong tam đại thần tích của vị thần trí tuệ Mercury, “Tượng đài hoa”, “Tiếng hát của các vị thần” “Cơn mưa máu”. Cũng giống như hai người bọn họ, chết trong những lời nói dối đẹp đẽ, mới là tốt nhất đi?
“Kiếp thứ hai? Thành thần?”
Ha ha....
Circe không tự chủ được phát ra tiếng cười khẽ.
Cái chết của Medusa, sự hồi sinh của Tà Thần Cthulhu, và “chân lý” tuyệt vọng về các vị thần được Medusa hé lộ trước khi chết..... Những việc này nối gót nhau mà tới, dường như trong nháy mắt đã khiến khuôn mặt Circe già đi rất nhiều tuổi.
“Rốt cuộc Medusa đã nhìn thấy điều gì!”
Elmin lảo đảo ngã về phía sau, đổ ầm lên ngai vàng, dường như muốn xuyên qua ánh sáng màu vàng trên bầu trời kia, nhìn thấu bão táp trên bầu trời của các vị thần, “Cây cầu trở thành thần đã gãy! Người phàm không thể thành thần? Các vị thần đang lừa gạt chúng ta?..... Rốt cuộc Medusa đã phát hiện ra điều gì, chẳng lẽ là sự thật về các vị thần của thế giới Vu sư?”
“Ta không tin!!”
Nàng nhìn về phía mọi người đang gục ngã xung quanh mình, một ý tưởng nảy ra.
“Ta nguyện ý tin tưởng, các vị thần của bầu trời sẽ không lừa gạt chúng ta, chúng ta tùy ý suy đoán lời nói của Medusa, chẳng qua chỉ là tự mình phủ định! Ta tin tưởng con đường của chúng ta sẽ không sai, ta muốn đi tìm chân lý mà Medusa đã nhìn thấy....” Tâm tư nàng chợt kiên định, trong khoảnh khắc bàng hoàng nàng nhớ tới câu nói mà sư phụ đã từng dạy cho mình:
Vu sư là những người khám phá ra chân lý. Hiểu rõ chân lý và khám phá chân lý mới là những điều mà Vu sư nên làm.
Trong phòng, Hứa Chỉ mở tủ lạnh, lấy rau ra rồi đi vào bếp.
“Ta không ngờ chuyện này lại xảy ra.”
Hắn cau mày
“Vẫn bị Medusa phát hiện ra một vài manh mối.”
Đương nhiên, nàng không phát hiện ra mình là "người bé nhỏ trong chai" sống trong vườn cây ăn quả của Hứa Chỉ, nhưng nàng phát hiện ra rằng những sinh vật trong thế giới vu sư hoàn toàn không thể trở thành thần!
Trên thực tế, từ trước nay Hứa Chỉ cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Ban đầu hắn nghĩ rằng sự xuất hiện của Tà Thần Cthulhu và sự hủy diệt của thế giới sẽ kích thích nền văn minh vu sư, từ cấp bảy Sử Thi đến sinh vật cấp tám Thần Thoại.
Mọi chuyện phát triển đúng như Hứa Chỉ nghĩ, dưới áp lực, Medusa đã tiến đến bước cuối cùng, đột phá Bán Thần và nhóm lên lửa thần, nhưng nàng lại không thể thành thần.
"Sở dĩ không thể đột phá, đương nhiên là vì môi trường cằn cỗi trên trái đất của chúng ta, năng lượng của trời đất mỏng manh, không có cách nào sinh ra một vị thần sống, một Bán Thần, chính là cực hạn của thế giới bậc thấp như chúng ta..."
--------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận