Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 786: Phật Quang 2

Đạp đạp đạp…
Tiếng bước chân trên nền đất trống trài cuốn theo bụi gió.
Đi ở trong đó, khiến cho người ta cảm thấy sự an tĩnh và già nua của năm tháng vô tận.
Bọn họ đi thẳng một đường, nhìn thấy từng bức tranh Phật gia, ca vũ thăng bình, vô tận tiên nữ. Đây đều là phong cách thường thấy của cổ miếu Đôn Hoàng, hai bên đều là đá đã được chạm khắc, tượng các đệ tử đang đứng, Bồ Tát, Thiên Vương, lực sĩ… Tay nghề thủ công tinh xảo, phảng phất khiến cho bọn họ như thấy được một động Đôn Hoàng ngàn Phật.
Quả thực quá đẹp, điêu luyện sắc sảo.
“Thật là đẹp, đây mới là kiến trúc cổ phong của Trung Quốc, không hổ là tác phẩm của người Trái Đất ngàn năm trước… đẹp hơn nhiều so với những thắng cảnh kia…vũ trụ chân không, miếu thờ thần bí tràn đầy phóng xạ, cảm giác nặng nề mà năm tháng mang lại cũng nặng hơn vô số lần, chỉ là trên những vách đá kia không có ghi lại lịch sử.”
Bạch Tiểu Quân có chút tiếc nuối, “Nhưng mà đó cũng là điều đương nhiên, đây mới đúng là hiện thực theo sát thực tế, một tòa cổ miếu, trên bích hoạ ghi lại lịch sử hủy diệt, thì đúng là có quỷ…Trừ khi là hậu nhân cố tình vẽ lên.”
Nhưng mà, sau khi bọn họ đi tiếp thì lại thấy được một loạt văn tự trên các bức họa, là văn tự viễn cổ, không khớp với phong cách của bích hoạ, như là được khắc thêm sau này. Nó cũng không phải là chữ Hán phồn thể, hình dáng như con rết vậy, bọn họ xem không hiểu.
Bọn họ yên lặng ghi nhớ, đi dọc theo bích họa trên hành lang dài.
Thời gian không còn nhiều lắm, bọn họ lại nhìn thấy một loạt chữ viết ở trên một bức bích họa, lại hoàn toàn xem không hiểu. Nhưng đây rõ ràng không phải là cùng một loại chữ viết, thậm chí ngay cả người viết chúng cũng không giống nhau, giống như đến từ hai thời đại.
Thực hiển nhiên, những chữ viết kia chắc chắn không phải là do chủ nhân cổ miếu lưu lại, mà là đám người của thời đại sau thêm vào khi đến cổ miếu. Tại thời đại của bọn họ, có lẽ cổ miếu đã bị tổn hại, mới biến thành bộ dáng đổ nát thê lương như hôm nay.
“Có một đại năng của một thời đại….đã tới đây, vị đại năng kia đã lưu lại thành tựu và ghi lại một số chuyện thần bí cho hậu nhân.”
“Nhưng mà chúng ta xem không hiểu.”
“Huynh đệ, nếu như đám người kia tới và lưu lại dấu vết, vậy thì chúng ta cũng viết một ít lên trên bích hoạ đi?”
“Thiếu đánh à! Ngươi đây là đang phá hư cổ tích văn hóa!”
“Chúng ta có tài đức gì? Dù sao hiện tại ta là không dám, chờ đến lúc mà ta thăng chức nhanh, trở thành một vị đại năng, đương nhiên là cũng muốn giống như mấy vị đại năng trong quá khứ kia, lưu lại chữ viết!”
Vài người đang thảo luận, bọn họ cũng cảm thấy chữ viết của các thời đại kia không giống nhau, đều quá khó đoán và rất chân thật.
Bọn họ không ngừng phân tích.
Dù sao thì không ít phó bản đều tiết lộ loại hình, sau đó nhìn xem giả thiết của bối cảnh rồi phân tích. Thông tin về Boss và các loại giả thiết thường sẽ ở trên các bức tường của phó bản thượng.
Nhưng mà lúc này, bọn họ có một loại cảm giác thật sâu và tò mò mãnh liệt đối với thời đại thần thoại viễn cổ!
Dù sao, cổ miếu này cũng là cổ vật của người Trái Đất!
Dần dần đi vào trong thì thấy trên vách đá dường như đã trở thành một dãy chữ, tượng trưng cho các thời đại khác nhau, có mười mấy vị đại năng viễn cổ…đã thăm dò cổ miếu.
Cuối cùng, bọn họ dần dần thấy một loạt chữ viết xem hiểu được, là ngôn ngữ của dân bản xứ địa ngục.
“Giống với bút tích của Tuyệt Vô Thần.” Mọi người cả kinh, bọn họ đã từng xem qua bút tích về bài thơ hào của Tuyệt Vô Thần ở trên máy trò chơi.
Chỉ thấy trên đó có viết một câu:
“Người luân hồi, diệt dân thường, muốn chuộc tội, dùng thân muôn đời.”
Mấy người xung quanh liếc mắt nhìn nhau một cái, nhịn không được nói nhỏ, “Hẳn là Tuyệt Vô Thần đang nói về thời đại của hắn…Lúc thời đại Lục đạo luân hồi được thành lập, vị bệ hạ luân hồi đó đã độc đoán toàn bộ thời đại…”
“Nhưng đây có thể xem như là kỷ nguyên cận đại rồi, lúc trước rốt cuộc đã xảy chuyện gì, cũng không rõ ràng lắm…” Bọn họ lắc đầu nói, “Có lẽ vị bệ hạ kia biết rõ hắn đã tiếp cận với thời đại kỷ nguyên, rất có thể hắn là tàn dư của thời đại thần thoại cũ. Hắn tiếp nhận một thế giới rách nát, định hình lại lục đạo luân hồi, nhưng cũng độc đoán muôn đời, lũng đoạn mấy thời đại… Dù cho hắn bất phàm, nhưng cũng chỉ là Thiên Đế.”
Trong mấy vạn năm, mấy trăm triệu năm tiền sử, tất nhiên sẽ có càng nhiều thời đại khủng bố, thậm chí là Thần linh cấp tám khắp nơi, và cả thế giới cấp cường giả… Hẳn là đã trải qua những cuộc khủng bố vỡ nát, đại hủy diệt, mới khiến cho vị bệ hạ luân hồi kia quật khởi, cùng với sự phản kháng của đám người Tuyệt Vô Thần.
Nghênh đón thời đại hôm nay.
Bạch Tiểu Quân nhìn toàn bộ bích họa trên hành lang dài, “Lịch sử dài đằng đẵng đều đã phai dần theo năm tháng. Chúng ta chỉ có thể đoán được một ít về mấy kỷ nguyên gần đây, và tình huống mấy ngàn năm nay!”
Giờ phút này, ở trong mắt mọi người, thế giới quan về “Lục đạo luân hồi” đã hoàn toàn được trải rộng, thế giới vỡ nát có lẽ trước khi vỡ nát đã từng rộng lớn khổng lồ.
Đi dần về phía trước, đó là điểm cuối của toàn bộ con đường trong cổ miếu.
Toàn thân bọn họ đã nổi da gà, liếc nhau, “Các ngươi có cảm thấy nồng độ phóng xạ ở đây mạnh hơn gấp mười mấy lần hay không?”
“Là như thế này, sinh linh chớ tới gần… Cho dù là sinh vật kháng phóng xạ như chúng ta, phỏng chừng cũng rất khó thừa nhận được. Bên trong tuyệt đối có nguồn phóng xạ khủng bố, có thể diệt sạch toàn bộ sinh linh tới gần. Nói theo cách của thần thoại thì là ngọn lửa độc đã tản ra từ địa ngục trong mấy vạn mấy trăm triệu năm…”
Mọi người hoảng sợ.
Chu kỳ bán rã của rất nhiều vật chất phóng xạ mạnh xác thực là mấy vạn năm, mấy trăm triệu năm.
...
Đạp đạp đạp.
Mọi người đóng cửa lại, chạy như điên.
Lúc này, sau khi chạy được một đoạn dài, hai bên đều là bích họa cổ xưa, mấy người đội viên liếc nhìn nhau, tim như muốn bay lên, trong lòng giống như đang có những con nai chạy loạn.
“Đây cũng quá dọa người rồi!”
“Ánh sáng mông lung như lưu ly kia, khủng bố đến nỗi khiến chân ta mềm nhũn!”
Mấy người chơi nhanh chóng thảo luận, cảm thấy đây hẳn là một kiểu giết người của loại phó bản khó khăn này, may mà bọn họ phản ứng nhanh mới tránh được tử vong.
Sau một hồi, Bạch Tiểu Quân mới yên lặng nuốt xuống một ngụm nước miếng, khàn khàn nói, “Các anh em... Nhìn xem chúng ta đã phát hiện được cái gì? Nếu truyền ra ngoài, khẳng định sẽ dẫn đến sóng to gió lớn! Toàn bộ dư luận trên internet đều sẽ điên đảo!”
“Không có, không có như vậy khoa trương đi?” Có người nhịn không được nói.
“Không có khoa trương như vậy cái quỷ a!”
Bạch Tiểu Quân vội vàng nói, “Ngươi có biết chúng ta đã phát hiện ra cái gì không!? Chân tướng của lịch sử thần thoại đó! Có thể dùng lý luận vật chất phóng xạ trong vật lý khoa học hiện đại để giải thích kết cấu Trái Đất và thần thoại Trung Quốc cổ đại!”
“Dùng khoa học để giải thích thần thoại Trung Hoa 5000 năm cổ đại sao?” Mấy người xung quanh cả kinh.
Bọn họ chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sự kích động, cảm thấy một cỗ sương mù dày nặng đang chậm rãi vén lên bức màn, bí ẩn của lịch sử cũng dần được giải đáp.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận