Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 924 - Lời Chào Đối Với Thời Đại. 1




Gió nhẹ thoảng qua đỉnh ngôi nhà trắng như tuyết.
"Ta sắp không nhớ rõ là đã qua bao lâu rồi. "
Đạo Quân đứng trên nóc nhà, ống tay áo khẽ đung đưa, ngó xuống quan sát toàn bộ Cử Thiên Yêu giới.
Trên mặt đất xanh biếc, có vô số ánh huỳnh quang lấp lánh, côn trùng nhỏ bé sinh sống hài hòa với cỏ cây tinh quái, hình thành một khung cảnh thần tiên tuyệt vời tại nhân gian.
"Đạo Quân đại nhân, ngài đang suy nghĩ gì sao? Là lo lắng về tương lai sao? " Lâm Hồng Phượng đứng ở sau lưng, thấp giọng hỏi.
"Tương lai, thuộc về các ngươi. "
Đạo Quân ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, "Nhiều khi, ta đều chưa từng tranh giành cái gì, biết tự thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh, tất cả đều đó nó chảy theo dòng nước lịch sử. Thời đại thuộc về ta có lẽ đã triệt để kết thúc. "
Nàng vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, dừng một chút, bỗng nhiên cười lên, "Càng có lẽ thời đại của ta chưa từng đến. "
Lâm Hồng Phượng nhìn vị thần linh cổ xưa nhất này.
Khát khao và sùng kính trong lòng không thể nào nói nên lời.
Làm sao có thể chưa từng có thời đại của Đạo Quân?
Thời đại của toàn bộ tam giới vẫn luôn thuộc về Đạo Quân!
Thiên đạo của thế giới Hoang Cổ, thậm chí là hai bị đứng đầu Ma Giới, Minh Giới đều đã sớm ngầm thừa nhận Đạo Quân luôn không xuất thế là người mạnh nhất toàn bộ tam giới.
Hàng trăm hàng vạn sinh linh trong thế giới Hoang Cổ đều là nghe chuyện xưa của Đạo Quân mà lớn lên, khai thiên lập địa, giảng đạo vào năm Thái Cổ, định cương thống, lập tâm vì thiên địa, truyền tuyệt học cho đời sau.
Lâm Hồng Phượng cảm nhận được một cỗ hơi thở tự nhiên, phảng phất như thiên nhiên đang ôm ấp, ôn nhu điềm tĩnh, mang đến cho người ta một loại cảm giác hòa hợp khó mà che giấu được.
Đây có lẽ chính là đạo pháp tự nhiên.
Trên thế giới này, đã không có người biết, cảnh giới của Đạo Quân cao bao nhiêu.
Nàng quá mức thần bí, không biết đã tiến thêm bao nhiêu bước trên con đường cấp chín. Nhưng người dù có cường đại như thế nào đi chăng nữa thì vẫn rất khó chống lại sự ăn mòn của thời gian.
Trong tam giới rộng lớn, tuyệt đối không ai có thể đánh bại nàng, nhưng lại thua bởi thời gian.
Mà lúc này, nàng phát hiện Đạo Quân đã không còn hào hứng, thuận theo tự nhiên, đã không thèm để ý đến vận mệnh lúc này nữa. Nhưng những người khác lại khẩn trương hơn nàng rất nhiều.
"Chúng ta vẫn sẽ ra sức đánh cược một lần. " La Thải Vi vội vàng đi tới, nói.
Phan Tuyết Tiên lại ở bên cạnh mím môi.
"Đạo Quân, trên thế giới này sao có thể có mộ người phương hoa tuyệt đại như vậy được nhỉ? Tiên khí xuất trần, không tranh quyền thế... Một viên lưu ly tinh khiết không nhuốm bụi trần..."
Nàng chợt nhớ tới một đoạn văn bên trong 《 Lão tử》.
"Không nhìn thấy, cho nên sáng; không tự cho là đúng, cho nên rõ; không tự phạt, có công; không khoe khoang, cho nên có phúc; vì không tranh giành cho nên thiên hạ không ai giành với mình. "
Nếu như Đạo Quân muốn tranh thì đã sớm thống trị thiên hạ.
Thời đại hiện tại đã trôi qua mấy trăm năm, nhóm người chơi còn lại cũng lần lượt thành thần, cả bọn người Lôi Đế, bao gồm cả nàng.
Nàng và chị gái Phan Vũ Tiên đã thương lượng với nhau rằng, không thể thông báo cho đám người Manh Muội được.
Bởi vì không tin được!
Ở bề ngoài, đối với mình là vẻ mặt ôn hoà, nhưng lỡ như trên thực tế lại âm thầm ra tay thì sao?
Nàng và Võ Thần Cung chỉ là muốn bảo vệ Đạo Quân, trung tâm không có vấn đề gì, nhưng thế lực khác thì chưa hẳn.
"Cho nên, phải tận lực giấu diếm, giả chết thoát thân, sau đó tranh đoạt di hài của Đạo Quân mới là lựa chọn tốt nhất. "
Thân thể nàng phồng lên, cơ bắp vặn vẹo giống như ma quỷ, giống như một ngọn núi sắt màu đồng cổ, khí tức hung hãn xộc thẳng vào mặt, giọng nàng ồm ồm, "Tình hữu nghị và đồng loại ở giữa mọi người đều được luyện ra từ nâng sắt, nhưng mà những người khác cũng không biết, dù sao lợi ích quá lớn ! "
"Nhưng mà, nhưng mà chúng ta! Sao lại lùi bước! "
Sheila cũng bị hưng phấn và bành trướng theo, biến thành một người cơ bắp cao lớn, cơ bắp phảng phất như là rễ cây cổ thụ, vặn vẹo thành một đoàn, vô cùng dữ tợn.
Rầm rầm rầm!
Từng thớ cơ bắp bành trướng, toàn thân phát ra khí tức kinh người.
Đạo Quân không nói thêm gì nữa.
Các nàng liền lẳng lặng đứng đó ba ngày.
Từng ngày trôi qua, hơi thở của Đạo Quân càng ngày càng suy yếu, dần dần, toàn bộ Cửu Thiên bắt đầu có chút chấn động.
Con ngươi của Lâm Hồng Phượng co rụt lại, lập tức phát hiện ra thứ gì đó, nhìn về phía mấy người xung quanh, "Đạo Quân sắp khống chế không nổi thần khu của mình, chúng ta cùng tiến lên, tọa trấn bên trong thức hải của Đạo Quân, chưởng khống thân thể! "
Sheila cũng nói, "Những tên âm mưu đáng ghét kia chỉ sợ đã chú ý rồi, lập tức sẽ phát hiện ra nội thiên địa bên natf rung chuyển, chờ sau khi Đạo Quân đi sẽ lập tức ra tay cướp đoạt! "
Sắc mặt của các nàng đều đồng loạt thay đổi:
"Ai cũng muốn trở thành thiên đạo thứ hai, quản lý vùng trời một phương! "
Oanh... Ù ù!
Bốn vị thần bay lên không trung.
Cơ bắp trên người các nàng không ngừng chồng kết lại với nhau, phát ra khí tức võ đạo khủng bố trấn áp đương thời, giống như những người khổng lồ bên trong thần thoại khai thiên lập địa, đang liên thủ tọa trấn bên trong thức hải.
Soạt!
Bên ngoài truyền đến từng đợt từng đợt khí tức.
Hình ảnh hiển lộ, từng vị thần linh đã bắt đầu ngo ngoe muốn động đậy.
Đạo Quân vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, lẳng lặng đứng tại chỗ, hơi thở càng ngày càng yếu ớt, ánh mắt thanh tịnh nhìn về phía bầu trời xa xăm, nhớ lại từng màn trong cuộc đời mình.
Phượng Hoàng của thời đại cổ xưa nhất bị truy kích, trong sa mạc, trong đất bùn, trong nước biển, chỗ sâu trong dung nham. Sau đó, thời đại bị hủy diệt, Thần Sáng Thế yêu cầu giáng xuống thế giới này, khai thiên lập địa, thời đại Cổ Thần, rồi đến thời đại tam giới...
Hình ảnh của từng thời đại xẹt qua trong đầu nàng.
"Mặc dù ta vẫn luôn biết thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh, nhưng mà cuộc đời tám ngàn năm này, trải qua mấy cái thời đại, sống thành thần thoại của bản thân, từng này cũng đủ đặc sắc, đủ xán lạn rồi. Cho dù có thể sống lại một lần nữa hay không thì đời này có thể coi như là có một kết thúc hoàn mỹ. "
"Vĩnh sinh, cũng không phải là vĩnh sinh thật sự. "
Nàng lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, chợt nhớ bóng dáng thuở ban đầu kia, cái ôm ấm ám kia, phảng phất như trở lại trong lòng của cha mẹ.
"Câu hỏi duy nhất của ta hiện tại chính là tất cả những gì ta làm không biết đã đạt tới yêu cầu của ngài năm đó hay chưa? Đây có thể coi như là chân chính hoàn thiện thế giới một phương, mở ra một mảnh thịnh thế..."
Ánh mắt nàng dần trở nên lạnh nhạt, khí tức càng suy yếu hơn.
Một khắc cuối cùng, nàng không nghĩ quá nhiều, chỉ là có chút cảm khái và nghi vấn. Nàng xưa nay đều không tranh đoạt gì cả, luôn lạnh nhạt sinh hoạt tại nơi nào đó, không tranh quyền thế.
Ầm ầm! !
Bầu trời lại chấn động.
Bỗng nhiên, từng vị thần giáng xuống cùng với ánh sáng thành thánh trắng như tuyết, toàn thân được bao quanh bởi các loại ánh sáng nhiều màu và không ngừng chuyển động.
Bọn hắn là những tồn tại vĩ đại vượt trên vạn vật, Chân Thần của thế giới, tuổi thọ tám ngàn năm, là những con chim mạnh mẽ bay qua từng thời đại của phàm nhân, lặng lẽ nhìn từng vị anh hùng hết quật khởi lại xuống dốc, vương triều giao nhau và hưng vong.
Xoạt xoạt!
Sau khi mây tan đi, cuối cùng cũng có người hiện thân.
Từng đám mây ngũ sắc phát ra từng tia ánh sáng năng lượng, du đãng ở bên người.
Tiên Huyết Đế mỉm cười, "Người khai thiên đứng đầu thời đại Hoang Cổ ngã xuống, ai có thể nhập vào thiên khu của nàng, ngồi trên linh đài thức hải, chưởng khống Cửu Thiên một phương đây?"
Bọn hắn gồm năm sáu vị thần, tạo thành liên minh, chậm rãi đi tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận