Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 663: Siêu Phàm

“Tạo Vật Chủ vĩ đại, ngài có chuyện gì sao?” Địa Mẫu nương nương có uy nghiêm và sự hiền hậu của một mẫu nghi thiên hạ, thanh âm nhu hòa, hơi nhấc tà váy lên, mang theo khí chất thanh lệ khó có thể hình dung.
Hứa Chỉ cười nói: “Ngươi thật sự đã quyết định? Muốn thành Thần?”
Manh Muội khẽ giật mình.
Hứa Chỉ tiếp tục mở miệng, giọng nói vang vọng.
“Điều này có rất nhiều ý nghĩa, ngươi không còn là ngươi của lúc trước, hoàn toàn lột xác, dung nhập vào một cuộc sống hoàn toàn mới, có được kỳ ngộ đặc thù, có khả năng đi đến điểm cao nhất... cũng sẽ hoàn toàn bỏ lại quá khứ.”
Manh Muội nghiêm túc suy nghĩ, trầm mặc.
Ý tứ là khi tới Thần linh, thành Thần thì sẽ dung hợp hoàn toàn với thế giới này? Sẽ phải vứt bỏ thân thể trên Trái Đất?
Xét cho cùng, Manh Muội cũng rất là thông minh, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ta sẽ hoàn toàn trở thành Địa Mẫu nương nương sao, ta có thể có được một phần lực lượng Thánh Nhân vĩ đại này sao? Nguồn lực lượng có thể dễ dàng hủy diệt một quốc gia trên Trái Đất? Đây cũng có nghĩa, hiện tại ta mới là bản thể, nếu ta chết đi thì sẽ thật sự tử vong?”
Hứa Chỉ chỉ nhàn nhạt cười: “Đúng vậy.”
Lực lượng của một vị Thần buông xuống cũng như lực lượng sao trời của Đế Kỳ năm đó, tuy rằng còn kém xa nhưng mà so với Thiên Đế học trộm kia thì vẫn rất là khủng bố.
Hiện tại Thần linh trong tam giới căn bản rất ít khi ra tay, càng không dám chém giết ở thế gian, mà thường giao thủ ở Tiên giới, Minh Giới rộng lớn, bởi thế gian sẽ không chịu nổi.
Ta không thể làm người?
Chỉ có thể làm một vị Thánh Nhân? Trong đầu Manh Muội bị chấn động, tuy rằng lúc trước sớm đã có suy đoán tương tự. Đây quả thực không phải là một trò chơi, mà là một thế giới chân thật, tương lai rất có thể sẽ trở thành một cường giả ở một thế giới khác. Nhưng lúc này, điều này đã thật sự đánh sâu vào tâm lý của nàng...
Lớn đến nỗi khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng.
Cũng có nghĩa là sau khi mình thành Thần, sẽ không có cơ hội thứ hai để tử vong và trọng sinh... Không giống như người chơi khác, nhiều lắm là rời khỏi trò chơi, cấp bậc về không, biến thành bào tử một lần nữa bắt đầu lại, nghĩ cách lại tiến vào... Đã chết chính là thật sự đã chết.
Sau khi thành Thần thì nhân sinh hoàn toàn chỉ có một.
Đây là một lựa chọn.
Lựa chọn vận mệnh tương lai của chính mình!!
Nàng siết chặt nắm tay, phảng phất như đang gắt gao nắm chặt sợi dây vận mệnh.
Bỗng nhiên, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặt đầy vẻ thoải mái.
“Cuộc sống ngắn ngủi của người thường và 8000 năm của một vị Thánh Nhân... Là một người, đều sẽ có lựa chọn.” Nàng nói, “Người thường có vô số, tầm thường mà vô vị, mà tồn tại khai thiên lập địa cổ xưa, Địa Mẫu nương nương của tam giới lại chỉ có một người.”
Hứa Chỉ cười.
Tuy rằng sớm đã đoán được là sẽ như vậy, cũng đích xác là lựa chọn như vậy.
Tuy nói là ba tháng trên Trái Đất, nhưng bọn hắn cũng không biết được vẫn cho rằng là 8000 năm thọ mệnh dài lâu.
Cuộc sống bình thường và một vị Thần cao cao tại thượng, ngươi chọn cái nào?
Có vô số khả năng để sống ở một thế giới thần thoại siêu phàm. Nàng nỗ lực nhiều năm như vậy, theo đuổi tối cao, không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu cực khổ trong ngàn năm nay, có lẽ không chỉ có Manh Muội mà người chơi khác cũng sẽ không từ bỏ. Ngày trở thành Thần ở ngay trước mắt, hai ba mươi năm cuộc sống trước kia đối với bọn họ lúc này mà nói thì nó quá ngắn ngủi, giống như là kiếp trước vậy.
Mà 8000 năm, nhìn như chỉ có ba tháng trong hiện thực ba tháng, nhưng trên thực tế thì sao? Hứa Chỉ phát triển cho đến bây giờ cũng mới đi qua có hai tháng rưỡi... Lại có thêm ba tháng? Tương lai không biết sẽ biến hóa như thế nào đây?
Không ai biết được.
Bởi vì, đó là 8000 năm thọ mệnh thật sự!
Hứa Chỉ thật ra cũng rất chờ mong, mỉm cười nói: “Không tệ.”
Hứa Chỉ cười cười, bước nhỏ rời đi, thân hình dần trở nên mơ hồ trong ánh sáng thánh khiết.
“Thần Sáng Thế...”
Bỗng nhiên, Manh Muội nhịn không được kêu một tiếng.
Hứa Chỉ dừng bước chân.
Manh Muội chần chờ một chút, há miệng tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn là không có nói ra, mà là nghiêm túc bái một cái, nói ra tín niệm của mình, “Dù sao thì ta cũng tin tưởng vào thành tựu tương lai của ta, hiền thánh đều là người từng trải, ta cũng sẽ là Thánh trong tương lai!”
Hứa Chỉ thiếu chút nữa không phản ứng lại được, người này đang làm gì vậy? Nguyện vọng to lớn sao?
Nhưng cuối cùng hắn cũng biến mất ở trong bóng tối.
Manh Muội lập tức cảm thấy khó thở, nhìn bóng lưng, nội tâm lại phát điên lên, hận không thể hung hăng đánh cho mình hai cái tát, “Ta đang nói cái gì vậy, lá gan sao lại trở nên nhỏ như thế. Nhưng mà ấn tượng lưu lại cũng khá tốt, một Địa Mẫu nương nương ôn nhu thiện lương có mộng tưởng.”
Nàng tràn đầy đắc ý, có chút vui vẻ.
Chờ sau khi lấy lại tinh thần thì nàng đã là thành Thần, toàn bộ đại hội bàn đào đều hoan hô.
Nàng tùy tiện hùa theo một chút với đám Thần hộ đạo Elmin và Lôi Đế, sau đó vội vàng lấy lý do bế quan để củng cố cảnh giới tiến vào một nhã gian phía sau, thử logout.
Ngồi ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai mắt lại. Trong một mảnh đen nhánh mơ hồ, nàng dường như nhìn thấy một cái đường hầm màu đen, nơi xa có một mảnh ánh sáng. Nàng nhanh chóng chạy như điên theo kia mảnh ánh sáng kia, nàng hình như nhìn thấy thân thể đã mất đi linh hồn của mình, thân thể đã từng sinh sống hơn hai mươi năm đang ghé vào trên bàn máy tính.
“Ta còn có thể bò lại đi!”
Linh hồn hung hăng đánh tới.
Oanh!
Tinh thần lực của một vị Thần nháy mắt như sắp đánh tan thân thể này lại vội vàng thu liễm, chỉ có một phần ngàn dũng mãnh tiến vào, lúc này nàng mới chậm rãi thức tỉnh.
“Nhưng ta chung quy đã....không còn là chính mình.”
Nàng đứng lên, cánh tay run run, hít sâu, có một loại cảm giác đặc thù, “Lúc trước khống chế nhân vật Địa Mẫu nương nương trong trò chới như có một rào cản, như là điều khiển hành động qua màn hình.... Mà hiện tại, dường như là cách màn hình khống chế thân thể của mình trong hiện thực...”
Loại cảm giác này rất quỷ dị, vô cùng quỷ dị!
Cứ như một vị Thần của thế giới thần thoại trong tiểu thuyết thông qua con đường nào đó, cảm nhận từ xa, buông xuống khống chế một người Trái Đất bình thường. Hơn nữa, làm một Thánh Nhân chỉ có thể rót một phần ngàn tinh thần vào, nếu không, rất có thể sẽ khiến thân thể thiếu nữ yếu ớt này vỡ vụn trong nháy mắt!
“Nhưng mà cho dù ta là một vị Thần cấp tám, chỉ cần truyền một chút lực lượng vào thân thể phàm nhân này, ta cũng có...”
Nàng đứng lên.
Trong đầu không ngừng sắp xếp lại suy nghĩ, thử cảm ứng tinh thần lực. Sau khi nếm thử thất bại không biết bao nhiêu lần, một cơn gió nhỏ chậm rãi sinh ra từ trên tay nàng, dần dần hóa thành một vòng xoắn ốc nửa trong suốt, điên cuồng gào thét.
“Quả nhiên là tinh thần lực cấp hai...”
“Phát tài.” Ánh mắt nàng sáng như tuyết.
Cốc cốc cốc!!
Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa của mẹ.
“Nha đầu chết tiệt kia, sao lại có tiếng vang vậy! Có phải điều hòa trong phòng hỏng rồi hay không!”
Manh Muội hoảng sợ, vội vàng dập tắt gió xoáy trong lòng bàn tay, hô to đối với mẹ ở ngoài cửa, “Không có gì, con đang xem phim thảm họa!”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận