Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 294: Đầu Bếp Cũng Muốn Trở Nên Mạnh Mẽ

“Nơi này chính là vị trí của cổ thụ kỳ dị kia! Cuối cùng đã tìm được!”
“Âm thầm dụ dỗ Sirin của chúng ta, ngoài ra, hắn dường như còn có được thể chất đặc biệt là không ngừng trọng sinh và còn rất thơm ngon!”
“Đúng, có vẻ như loại sinh vật này còn biết nấu nướng món ăn rất ngon. Sirin đã từng trộm mang về, ta đã nếm qua một lần! So với cách chúng ta dùng lửa nướng chín thịt thì thơm ngon hơn vô số lần!”
Xoạt xoạt!
Hắn nhanh chóng bị nhốt lại, một đám tiểu tỷ tỷ Ám Dạ Tinh Linh đang xúm lại đánh giá mình.
Hắn nằm ở trên giường, nhìn mấy Tinh Linh xinh đẹp kia. Hắn không biết, vì sao lại nảy sinh cảm giác hạnh phúc nho nhỏ.
“Các vị tỷ tỷ, nhẹ tay một chút, ta sợ đau...”
Hắn cười rộ lên, thế nhưng nụ cười lại dần thay đổi.
Bởi vì bọn tiểu tỷ tỷ này cầm lấy dao, bắt đầu giải phẫu hắn.
“Ông trời ơi! Ai đó mau cứu ta!”
Qua nửa tháng, hắn bỗng nhiên ổn định lại, được thả tự do, bắt đầu trở thành một thành viên của bộ lạc Tinh Linh, đạt được đãi ngộ rất cao, trở thành đầu bếp bộ lạc cổ mộc Ám Dạ Tinh Linh, dùng mỹ thực chinh phục toàn bộ bộ lạc, chuyên môn nấu ăn cho các nàng.
Hơn nữa, hắn cũng không cần tự mình chuẩn bị năng lượng tế đàn, tộc Tinh Linh cường đại đã sớm giúp hắn chuẩn bị vô số năng lượng trọng sinh.
Woa ——
Ngọn lửa bốc khói nghi ngút, bay lên không trung với hương thơm tinh khiết.
Lúc này, bên trong bộ lạc, hàng trăm Tinh Linh đang khai tiệc với mỹ thực ở bên lửa trại.
Một cái cây nhỏ với hình thù kỳ quái đang nấu nướng đồ ăn cho các nàng. Các tiểu tỷ tỷ đáng yêu xung quanh đều mang nét mặt mong đợi, ánh mắt nóng bỏng, thậm chí không ngừng nhấp nhô cổ họng, nuốt nước bọt.
“Tốt rồi, đây là chiếc bánh ngọt đã được ta thử dùng tinh bột thực vật cùng với loại thực vật giống men vi sinh làm thành. Các ngươi khẳng định sẽ mê mẩn hương vị thơm ngon của nó... Cùng với món chính hôm nay là thịt nướng, cùng với cá nướng.”
Hắn có vẻ khá bình tĩnh.
“Thật lợi hại!”
Mọi người xung quanh lập tức nhảy cẫng hoan hô, một đám tiểu tỷ tỷ nhanh chóng cầm lấy chén gỗ, sau đó gắp đồ ăn, vội vàng lao lên, giải phẫu Mộc Mộc,
“Cánh tay là của ta!”
“Đầu tóc, ta muốn đầu tóc!”
“Ta muốn chân hắn, mặc dù mùi vị cay đến chảy cả nước mắt, nhưng không biết vì sao có chút cảm giác đê mê.”
Soạt!
Một đám Tinh Linh cùng xông lên, sau khi hắn nấu nướng đồ ăn xong thì sẽ nhanh chóng bị xé nứt thành từng khối vụn, bị rắc lên những đồ ăn do hắn nấu ra. Điều này phảng phất như đã thành một loại nghi thức thần thánh.
“Ngon quá!”
“Vị tê cay mới là món ngon nhất.”
“Nói bậy, rõ ràng là bột tỏi, quá ngon!”
Có người thích ăn vị cay tê lưỡi, có người ưa thích bột tỏi, nhiều loại khẩu vị khác nhau.
Mà cách đó không xa, tế đàn anh hùng dần dần sinh ra một cây Thất Diệu Bảo Thụ mới, nhìn bầy Tinh Linh đang hoan hô nhảy nhót kia.
Tiểu cô nương Sirin bưng một miếng bánh ngọt, phía trên rải đầy chất lỏng vị xì dầu, trên môi đỏ dính đầy nước tương, trông có chút ngây thơ đáng yêu, nét mặt áy náy bước tới, nói một cách ngây ngô:
“Ta không ngờ các tỷ tỷ sẽ theo dõi ta, lúc đầu ta chỉ muốn một mình độc hưởng ăn hết ngươi, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Mộc Mộc lúng túng cười, sờ sờ đầu của tiểu cô nương,
“Không sao, đây không phải lỗi của ngươi.”
Sirin lập tức hưng phấn hẳn lên, trong mắt lấp lóe tia sáng mơ ước,
“Vậy ta còn có thể là người ăn ngươi đầu tiên không?”
Mộc Mộc:
“Có thể!”
Mộc Mộc trả lời, nhanh chóng thích ứng với cuộc sống bị ăn này.
Hắn đột nhiên cảm giác được, cuộc sống như vậy vô cùng hạnh phúc, có một đám tiểu tỷ tỷ Tinh Linh ngây thơ xinh đẹp làm bạn hàng ngày, khẳng định mình chính là mỹ thực. Bản thân mình chỉ cần nghiên cứu cách chế biến món ăn ngon, các nàng sẽ giúp mình chuẩn bị rất nhiều loại nguyên liệu nấu ăn, sau đó nhìn mình làm. Loại cảm giác được cần đến như này khiến hắn cảm thấy thỏa mãn hơn so với việc hắn từng làm đầu bếp ở quán ăn đặc biệt cao cấp.
“Ta vốn là một đầu bếp theo đuổi mỹ thực, trở nên mạnh hơn cũng không có vấn đề gì, nhưng trở thành một thành viên của bộ lạc, không ngừng nghiên cứu mỹ thực cũng là chuyện vô cùng hạnh phúc.”
Hắn dần buông bỏ tâm tư muốn trở nên mạnh hơn.
Hai năm đã trôi qua.
Tài nấu ăn của hắn càng ngày càng thuần thục, ngẫu nhiên đi kiếm ăn cho một số cổ thụ Chiến Tranh.
Bộ lạc Ám Dạ Tinh Linh có thế lực tương đối nhỏ yếu trong số mười một cây cổ thụ, chỉ có hơn ba trăm Tinh Linh và mười bảy cổ thụ Chiến Tranh. Mà bộ lạc Tinh Linh mạnh nhất lại có được hơn một ngàn Tinh Linh, hơn bảy mươi cổ thụ Chiến Tranh, thậm chí còn nô dịch một con Lục Long.
Trước đây còn tính là hòa bình, mấy bộ lạc Tinh Linh tương đối cường đại ở cách các nàng rất xa, xung quanh họ cũng tiếp giáp với mấy bộ lạc Tinh Linh khá mạnh nhưng cũng không mạnh hơn bọn họ quá nhiều.
Nhưng nương theo những món ăn thơm ngon đặc biệt này, thanh danh Ám Dạ Tinh Linh đã dần được truyền ra ngoài, khiến cho rất nhiều ánh mắt chú ý.
“Các nàng đang ăn gì vậy? Hương thơm thật hấp dẫn!”
“Nếu như có thể được ăn, như vậy...”
Tính thèm ăn là bản năng theo đuổi của mọi sinh vật, thậm chí có người vì đồ ăn mà cuộc đời phải trả giá rất nhiều, thậm chí phát sinh chiến tranh... Tộc Phong Tinh Linh ở sát vách cũng bắt đầu chán ghét đồ ăn đơn giản nhạt nhẽo, khó mà nuốt nổi này.
“Cướp đoạt bọn chúng.”
Cuộc chiến tranh quy mô nhỏ lập tức nổ ra.
Trong bộ lạc bắt đầu xuất hiện thương vong, từng tiểu tỷ tỷ Tinh Linh bình thường hòa thuận nói chuyện được mang trở về, toàn thân trọng thương, chết đi ở trước mắt.
Mộc Mộc là đầu bếp, nhưng cũng bắt đầu xử lý vết thương cho các nàng, những loại thực phẩm như quả ớt, củ tỏi, đều có thể sát trùng, sơ cứu những vết thương đơn giản.
“Đại tỷ Misia mang theo cổ thụ Chiến Tranh, cùng với hơn mười tộc nhân, đều bị bắt làm tù binh rồi.”
Sau ba ngày, một tin tức truyền về, bắt đầu gây nên nỗi khủng hoảng liên miên không dứt bên trong bộ lạc Tinh Linh.
Misia là tỷ tỷ thành thục, đầy uy nghiêm trong số các nàng, cũng là một vị tỷ tỷ tri kỷ mà Mộc Mộc thường thường hay nói chuyện phiếm.
“Các nàng sẽ ra sao?”
Mộc Mộc run rẩy hỏi.
“Các nàng sẽ bị giết chết ở dưới cổ thụ Sinh Mệnh, trở thành chất dinh dưỡng để sinh ra Phong Tinh Linh đời kế tiếp, mà cổ thụ Chiến Tranh đã đầu hàng quân địch, trở thành cổ thụ phụ thuộc các nàng... Chúng ta cũng giống như các nàng vậy.”
Tồn tại của cổ thụ Chiến Tranh tương đương với lính đánh thuê, ai cung cấp thức ăn, thuần dưỡng bọn chúng, bọn chúng sẽ đi theo bộ lạc đó.
Trong hầu hết các trường hợp, bọn chúng không sợ tử vong, du tẩu ở giữa các bộ lạc Tinh Linh lớn.
“Nếu không, đem ta giao ra thì sao?”
Mộc Mộc trợn mắt, lần đầu tiên nhìn thấy tử vong thực sự.
Đó là sinh mệnh sống có trí tuệ, giọng nói, khuôn mặt và hình dáng, mấy ngày trước còn hoan hô cười nói.
Bên trong hiện thực, hắn chỉ là một người đầu bếp, mặc dù cũng từng giết gà vịt cá heo, không biết nhân từ nương tay, nhưng kia là người sống sờ sờ...
Lần đầu tiên, hắn nhận thức được sự tàn khốc của cuộc sống, đây không phải một trò chơi, đây là một thế giới sinh mệnh khác, cuộc sống chân thật thứ hai!
“Làm sao có thể giao ngươi ra được, ngươi là trân bảo của bộ lạc chúng ta, ngươi có thể cung cấp cách chế tạo vũ khí, có thể chữa thương, cùng với chế biến các món ăn ngon. Nếu không có ngươi, chúng ta sẽ phải khôi phục lại cuộc sống đơn giản trước kia, không có đồ ăn thơm ngon, thế thì so với tử vong có gì khác nhau đâu.”
Các Tinh Linh xung quanh lắc đầu nói:
“Hơn nữa, thường cách một đoạn thời gian đều sẽ xảy ra chiến tranh, ngươi chẳng qua chỉ là một trong số những nguyên nhân gây ra chiến tranh thôi.”
Dứt lời, các nàng cầm lấy thanh thiết mâu và cung tiễn, lại dẫn cổ thụ Chiến Tranh đi phát động chiến tranh,
“Ngươi đã giúp chúng ta phát triển nền văn minh, những loại vũ khí này đã giúp chúng ta rất nhiều, dù bọn họ mạnh hơn chúng ta, nhưng chưa chắc đã đánh bại được chúng ta.”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận