Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 556: Hành Trình Nghiên Cứu Trên Vùng Đất Chết

Hứa Chỉ bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, trực tiếp lấy một cái bàn luyện kim ra, dự định thí nghiệm suy nghĩ một chút. Hắn bắt đầu nghiên cứu về chuỗi gen của bọn họ, quan sát đoạn gen của bọn họ,
“Quả nhiên... người Ishdar đã từng mở khóa gen, giờ lại phong bế... Hiện tại hoàn toàn đã không còn hạn chế, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho những sinh vật dị thường đó dễ dàng đột biến, đương nhiên sự đột biến đó đều là mặt trái... cho nên sẽ khiến gen sụp đổ.”
Trong máy tính của Hứa Chỉ có mã hóa《 Kho gen của nhân loại 》, cho nên hắn đương nhiên là có thể nhìn ra một số đoạn đã bị biến đổi bệnh lý, thậm chí nó đã bắt đầu dung hợp, biến thành sinh vật khác...
Xét về một ý nghĩa nào đó thì đây cũng có thể xem như là một giống loài mới đang nhanh chóng tiến hóa trong kỷ Sáng Thế...
Đương nhiên, do nơi này có lẫn quá nhiều thành phần nhân tạo cho nên còn kém xa so với diễn biến tự nhiên vạn năm, hình thái sinh mệnh dễ dàng bị sụp đổ bởi vì có rất nhiều khuyết thiếu.
“Đây...”
Nữ hài bên cạnh nhìn bàn luyện kim đột nhiên xuất hiện từ hư vô, cùng với thanh niên mặc trường bào Vu sư đang làm thí thực nghiệm ở trung tâm, nàng trợn tròn mắt, “Kỹ thuật không gian này... Thần linh siêu cổ đại?”
Chân của nàng đã mềm nhũn, nhìn phía mỹ nam tử tuấn mỹ như điêu khắc bên cạnh, tựa hồ nghĩ tới cái gì, “Ngài là... bá chủ Hải tộc, Hải Lan Đông?”
Hải Lan Đông gật gật đầu.
Trong mấy ngày này, hắn đã quá quen thuộc với việc Thần linh siêu cổ đại đi nghiên cứu khắp nơi.
Nữ hài giật mình, hồi lâu mới thở ra một hơi, nhìn Vu sư đang đùa nghịch đài luyện kim kia, nói nhỏ, “Đúng là quái nhân, quái thần.... Nhưng mà bộ dáng nghiêm túc nghiên cứu kia thực mê người, lớn lên rất tuấn tú, ngực thật rắn chắc, mùi rất dễ chịu, còn rất ấm áp...”
Mặt Hải Lan Đông hơi biến thành màu đen, nhìn thấy tồn tại trong truyền thuyết, phản ứng đầu tiên vậy mà lại là tư xuân của thiếu nữ. Thiếu nữ sinh ra trong một xã hội hoà bình thiện lương, chưa từng trải qua mạch lạc và suy sụp, không ngờ thần kinh lại lớn ngoài dự đoán như vậy.
Hắn cũng không biết nên nói như thế nào, dưới loại tình huống này, bị đói bụng mấy ngày, cận kề cái chết, người bình thường hẳn là nên tuyệt vọng, điên cuồng mới đúng.
“Hai vị đại nhân, có thể mang ta rời khỏi đây hay không?” Thiếu nữ có chút khẩn trương, “Đoàn xe còn sống lúc trước vốn dĩ cũng muốn chúng ta theo, nhưng ba mẹ và ta không muốn rời khỏi nhà. Nhưng giờ ba mẹ đã.... Ta hiện tại...”
Gương mặt trắng nõn tú mỹ của nàng ngượng ngùng, nhìn về phía Hứa Chỉ, “Ta rất ngoan ngoãn.”
“Ngài thấy thế nào? Ngài muốn mang theo nàng không?” Sắc mặt của Hải Lan Đông rất bình tĩnh, đối với hắn mà nói thì loại nữ hài nhỏ yếu như sâu mọt chỉ có thể dựa vào cường giả để sinh tồn này, ngày thường hắn tất nhiên sẽ không để ý tới, nhưng mà hiện tại phải xem ý của Thần linh siêu cổ đại.
Nàng đã từng là đại công chúa Mikha của Naga, cho nên nàng biết rõ đối với vị tồn tại tối cao này mà nói thì muốn dạng nữ tử tuyệt mỹ nào mà không được. Thậm chí một số thủ lĩnh Hải tộc bọn họ còn có đến mấy trăm thê thiếp mỹ mạo, cứ coi trọng liền mang về bộ lạc. Cũng chỉ có trượng phu ngốc kia của nàng là khác, chỉ cưới một người là nàng. Nàng cũng từng ám chỉ Hải Lan Đông nạp thiếp, dù sao thì Quân Chủ Đại Đế hải dương mà chỉ có một nữ nhân, vậy cũng quá mất mặt...
Nhưng hắn nhưng vẫn không nghe, có lẽ cũng chính vì một Hải Lan Đông chính nghĩa thẳng tắp, tràn ngập mị lực như vậy mới khiến cho nàng đi đến bước này. Hai người bên nhau, có thể vì nhau mà trả giá cả sinh mệnh.
“Nếu theo được thì cứ theo đi.”
Hứa Chỉ liếc mắt nhìn nữ hài một cái, thu hồi bàn luyện kim. Hắn cảm thấy cũng bình thường, có thể gặp gỡ liền tính là có duyên đi, có thể cứu thì cứu, đây là đạo lý rất đơn giản.
Nữ hài tên là Triệu Thi Nhu, 72 tuổi, còn tám năm nữa mới thành niên, nhưng đã là cấp năm, thiên phú cực kỳ không tồi. Nàng cũng có thể coi là nổi danh trong toàn bộ thành thị, nhưng thiên phú là một chuyện, có thể đánh hay không lại là một chuyện khác.
Xã hội của người Ishdar cũng giống như loài người bình thường, có người tòng quân, có người làm nhân viên văn phòng, có người muốn làm nội trợ.
Triệu Thi Nhu chính là muốn làm một nội trợ.
Sau khi Hải Lan Đông nghe nói Triệu Thi Nhu không phải là chưa từng gặp qua nguy cơ, mà khi thất thủ ở hành lang nàng còn dùng nắm đấm “Đánh chết” bảy con zombie cấp bốn, thì hắn cũng có chút chấn kinh!!
“Tự ngươi cũng có năng lực chạy trốn và tự tìm kiếm thức ăn mà.” Sắc mặt Hải Lan Đông trở nên quỷ dị, đi kiểm tra thi thể, “Thiên phú chiến đấu của ngươi cực kỳ đáng sợ.”
Tính toán siêu nhanh là một chuyện, nó chỉ đại biểu cho việc ngươi có mang theo “Phó não”, nhưng vẫn có sự khác biệt về trí tuệ, tài năng, thiên phú.
Triệu Thi Nhu cúi đầu, lộ ra vẻ khiếp đảm, khẩn trương xoa ống tay áo, “Ta không dám, bọn họ thật đáng sợ... Nhưng ta rất đói, có lẽ nếu như hai vị đại nhân không xuất hiện thì ta đã thật sự bị đói đến không chịu được mà đi ra ngoài rồi.”
Hải Lan Đông lập tức phản ứng lại, xét đến cùng thì nàng cũng chỉ là một thiên kim của một gia đình bình thường, ôm búp bê Tây Dương lên mạng chơi trò chơi, xem TV, dù có năng lực cấp năm thì...
“Hơn 70 tuổi cấp năm, đó còn là chưa từng tu luyện qua.... Loại thiên phú này, nếu nỗ lực một chút thì tuyệt đối có hi vọng đạt được Thiên Đế cấp bảy! Nếu đặt ở trong Hải tộc của chúng ta thì định sẽ được huấn luyện thành thủ lĩnh, trở thành trân bảo... Mà người Ishdar lại không xem thiên phú, chỉ nhìn ý nguyện cá nhân, đúng là một chủng tộc kiêu ngạo....”
Hải Lan Đông phun ra một ngụm oán khí, nhìn mảnh phế tích này, “Bọn họ kiêu ngạo, cho nên đáng bị hủy diệt! Ta mẹ nó có thể đánh chết người Ishdar! Loại tư chất này lại tôn trọng mộng tưởng cá nhân? Muốn làm nội trợ gia đình, giúp chồng dạy con? Đánh một cái là nàng liền không còn mộng tưởng sao!”
Hắn rất đau lòng.
Nếu như hắn nắm giữ nền văn minh này thì Thiên Đế tuyệt đối sẽ không ít như vậy, ít nhất là gấp mười lần hiện tại!
Nhân quyền dùng được cái rắm! Hết thảy chỉ để trưng binh!
Nhưng ý niệm vừa chuyển, nàng liền cảm thấy mình chẳng qua cũng chỉ là miệng pháo mà thôi. Người Ishdar đúng là có kiêu ngạo để “Cự tuyệt”, cho nên bọn họ mới đi đến hôm nay.
Cấp năm thoạt nhìn thì rất cường đại, nhưng khi ở trong hoàn cảnh bị bao vây bởi zombie trình độ thấp nhất là cấp bốn thì cũng chỉ có thể mặc người xâu xé. Nhưng thiếu nữ này lại tinh thông nấu nướng và các loại tài nghệ khác, có quyết tâm trở thành nội trợ gia đình, chăm sóc hai người rất chu đáo.
Ngay cả Hứa Chỉ cũng không thể không tán thưởng. Nền văn minh này đúng là vô cùng hoàn mỹ, không có khoảng cách giữa người với người, hệ thống xã hội hoàn mỹ, nhưng cũng bởi vậy mà gặp phải virus.
Hứa Chỉ cũng nhìn rõ tâm tư hoài xuân của nữ hài, nhưng ánh mắt như vậy hắn đã gặp qua quá nhiều.... Trong năm tháng dài đằng đẵng thì sinh mệnh đều sẽ hóa thành bụi đất, không phải người nào cũng đều có thể trổ hết tài năng, đi về hướng vĩnh hằng.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận