Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 367: Bệnh Đã Kiếm

Hắn đi đến giữa Uyển Hà, đứng trước mảnh kiếm gãy nhuốm máu tươi kia,
“Ta đã từng nói qua với ngươi, thân thể của ngươi không đủ sức chống đỡ mọi thứ, nhưng ngươi lại không nghe... Ngươi nói, ‘Bình minh vung kiếm hỏi trời, hoàng hôn chết cũng yên lòng’. Câu nói này rất bi thảm, nhưng không biết vì sao ta luôn cảm thấy rất xán lạn, rất mỹ lệ, nó đẹp đến mức kinh tâm động phách.”
Hắn nhấc chén rượu lên, vẩy xuống mặt đất,
“Vi huynh lớn hơn ngươi hai trăm tuổi, lại kính ngươi một chén rượu, kính ngươi một kiếm kinh tài tuyệt diễm kia, nhưng cuộc đời lại long đong phủ bụi ở nơi này.”
Một câu nói đó, làm cho toàn bộ giang hồ rất khó hiểu.
Liễu Nhân Đồ có tư chất cực kém?
Không ai tin tưởng, một vị thích khách tuyệt đỉnh có thể phủ bóng tối xuống giang hồ, khiến vô số người nghe tin đã sợ mất mật, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, lại là người có tư chất cực kém!
Ngay năm sau, Đoạn Thiên Vũ rời núi, đi đến chỗ Liễu Nhân Đồ từng đứng trên dòng Uyển Hà, vung ra bội kiếm, thiên địa giáng sấm sét, dùng một kiếm chỉ thẳng trời xanh.
“Dám hỏi, trên trời có trời hay không?”
Hắn chém vỡ thương khung, mở ra Tiên môn nhưng không vào.
Không để ý Tiên nhân đang ngạc nhiên trên bầu trời, quay người bồng bềnh rời đi, dường như hoàn thành việc này chính là để tưởng niệm Liễu Nhân Đồ năm xưa, phảng phất cách không truyền lại giao tình.
“Hóa ra, đây là nguyên nhân Đoạn Thiên Vũ mở Tiên môn?”
Manh Muội hơi xúc động, nhìn về phía lão phụ nhân cụt tay,
“Chẳng lẽ, nàng chính là Liễu Nhân Đồ biến mất năm đó?”
n oán giang hồ, đao quang kiếm ảnh, khiến cho nàng xúc động vạn phần.
Liễu Nhân Đồ thần bí đến cực điểm, hóa ra thật sự là một người bình thường từ đầu tới đuôi, không hề có một chút tu vi nào?
Như vậy, làm cách nào nàng có thể lấy thân phận người bình thường để bao trùm toàn bộ giang hồ?
“Rất quỷ dị, quá quỷ dị! Có lẽ ta đã coi thường mảnh giang hồ này rồi!... Hiện tại đã sánh ngang với thời đại thần thoại Tây Kỷ Nguyên, là một thế giới võ lâm, có lẽ tương lai sẽ sinh ra một vị Võ Đế kinh tài tuyệt diễm, có thể chiến đầu với từng tôn Tiên Đế cổ đại của Tây Kỷ Nguyên. Lúc này đã là thời đại của các Thánh địa ẩn thế, các đại Thánh tông, cùng với một đám thiên kiêu tranh Đế!”
Manh muội nhìn về phía lão phụ nhân cụt tay này, dấu vết tuế nguyệt lưu lại nét tang thương và già nua ở trên người nàng,
“Trên người nàng ẩn giấu bí mật gì, lại đáng giá bằng một tôn Thiên Đế?”
“Nói cho ta toàn bộ lai lịch của nàng.”
Manh Muội nhớ tới Bách Hiểu Sinh.
“Trao đổi đồng giá.”
Bách Hiểu Sinh mở miệng nói.
Sắc mặt Manh Muội đen lại.
...
Bịch bịch bịch!
Một chiếc xe ngựa phong cách cổ xưa bình thường chạy trên đường.
Ở Tây Nam Giang Hồ có rất nhiều môn phái võ lâm, không ít võ sĩ so tài, sức chiến đấu đã có thể so với thời đại Tây Kỷ Nguyên, những kiếm sĩ tu luyện đến mức cao nhất có thể một kiếm chém đứt ngọn núi, cắt đứt sông hồ.
Cuối cùng, Manh Muội vẫn cắn răng ra giá, nàng tò mò quá rồi!
Hứa Chỉ trốn ở trong kính tượng, thích thú nhìn tên gia hỏa này, cảm thấy vô cùng thoải mái, vừa mới hãm hại người, trong nháy mắt liền thấy thịt đau đến không chịu được.
“Lấy thân thể của phàm nhân cấp một, lấy tư cách của một người bình thường, ám sát toàn bộ Chưởng môn ở Giang Hồ, kiếm phá Tiên môn, thế gian chỉ có một người.”
Bên trong xe ngựa vang lên một giọng nói lãnh đạm, là Bách Hiểu Sinh trả lời câu hỏi.
Hắn trước sau như một, hơi quay đầu lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ,
“80 năm trước, ở trên giang hồ có một thế gia rèn kiếm là Liễu gia, tay nghề rèn kiếm rất cao siêu, nhưng từ đời này sang đời khác tu vi đều không cao, không học chém giết, sống bằng nghề rèn kiếm.
Có một đời Gia chủ tu vi chỉ ở cảnh giới Thần Tàng, nhưng tài năng rèn kiếm thì vô cùng tuyệt vời, rèn ra đủ loại kiếm tuyệt thế, đủ loại thần binh lợi khí cho hào kiệt trong khắp thiên hạ.
Uy danh của hắn rất lớn, nhưng lại sinh ra một nữ nhi, không thể kế thừa gia nghiệp, đó là Liễu Ôn Kiếm. Thân thể của nàng vẫn luôn ốm yếu bệnh tật, kinh mạch bị tắc nghẽn, không cách nào tu luyện để nâng lên búa rèn được.
Nhưng nàng ta lại là một người có tính cách quật cường, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt phụ thân thất vọng rời đi, nàng liền hận bản thân không phải là nam nhi, không thể kế thừa gia nghiệp, thân thể chính mình còn là loại ốm yếu nhiều bệnh, không thể tu luyện, nhấc búa rèn lên. Nàng không khuất phục với số mệnh, không ngừng học tập trong thư phòng, học tinh thông hết kiến thức rèn kiếm được truyền đời đời của gia đình mình, nàng say mê trong đó, thậm chí đạt đến cảnh giới rèn kiếm trước nay chưa từng có.
Năm nàng 23 tuổi, nàng đã có tài nghệ rèn kinh hãi thế tục, tuy chỉ có thể chỉ điểm cho thợ thủ công của Liễu gia, không thể tự mình rèn, nhưng cũng đã đủ để giúp cho Liễu gia quật khởi.
Nàng đánh bại được thân nam nhi, cho là cuối cùng bản thân cũng hết khổ, vượt qua được khổ ải trong kiếp này.
Nhưng giang hồ có kẻ ác, vài môn phái lớn có được một viên thiên thạch do xương cốt của Thiên đạo biến thành, đã tới không chế toàn bộ nam nhân trong Liễu gia sơn trang, ép buộc đúc ra một thanh thần binh. Sau khi thần binh vừa thành liền sát hại thợ rèn đã đúc thần binh, trong Liễu gia chỉ còn lại phụ nữ già yếu và trẻ em, Liễu Ôn Kiếm trốn lẫn vào trong đó mới may mắn thoát khỏi tình cảnh ấy.”
Manh Muội và Tiểu Hồ Ly cúi đầu nhìn vị phu nhân già yếu cụt tay đang nằm trong xe ngựa, chỉ lẳng lặng nghe, không nói được lời nào.
“Sau đó, Liễu Ôn Kiếm liền biến thành người điên.”
Vẻ mặt Bách Hiểu Sinh vẫn lạnh băng như cũ, không có bất kỳ cảm xúc gì, từ từ mở miệng nói:
“Nàng hận bản thân vô dụng, không phải là nam nhân, nàng hận bản thân khổ học tri thức, cũng không thể múa may búa rèn.
Nàng càng hận chính mình vô lực, kinh mạch bị tắc nghẽn, không thể tu luyện, không thể báo thù. Nàng kêu gào khóc lớn, khóc đến mức thành người điên, đem cánh tay của mình sống sờ sờ duỗi vào trong lò luyện.
Nàng điên rồi, nàng dùng nỗi căm hận tuyệt vọng và buồn phiền của mình, mang theo huyết lệ, múa may một cái búa nhỏ, trong ngọn lửa đang cháy hừng hực, nàng chịu đựng cơn đau dữ dội, dùng búa đập vào cánh tay, ném đủ loại thần kim đồng đỏ vào trong, đả thông kinh mạch bị tắc nghẽn.”
Lấy máu thịt sống của mình đập rèn thành binh khí?
Manh Muội nín thở, ánh mắt hoảng sợ, không thể tưởng tượng được loại thống khổ này, cũng biết rõ nàng ấy đã rơi vào sâu trong điên cuồng và buồn phiền, nàng ấy từng bước từng bước muốn giãy dụa ra khỏi số mệnh, nhưng rồi lại bị nhân sinh nhấp nhô đánh tan thành những mảnh nhỏ!
“Con đường đúc rèn của nàng gần với Thần. Sau khi đả thông kinh mạch, nàng lại cắt đi cánh tay của mình rồi tiếp tục rèn. Ngàn rèn vạn rèn, trong cánh tay bắt đầu ngưng tụ ra đan điền giống như người tu hành, mỗi một búa đều rất tuyệt diệu, rơi vào vị trí khó có thể tưởng tượng, mỗi búa đều hàm chứa vô vàn kỹ thuật…Nàng rèn cánh tay thành một thanh thần kiếm, nàng không thể tu luyện, nhưng nàng có thể khống chế kiếm của mình tu luyện, nàng điên cuồng rèn kiếm không ngừng nghỉ, rót vào trong đó một luồng nhiệt huyết.”
Bách Hiểu Sinh cúi đầu, nhìn khuôn mặt tang thương của lão phụ nhân,
“Nàng dùng thân hóa kiếm, lấy thân ngự kiếm, thanh kiếm gọi là Bệnh Đã Kiếm, ý chỉ bệnh nặng của bản thân đã kết thúc.
Nàng là một người phàm, xác thịt phàm trần, sẽ sinh bệnh sẽ cảm mạo, cầm lấy tuyệt thế thần binh để phù hộ thân thể, lẻn vào trong bóng tối dùng kiếm thuật tinh xảo nhìn thấu vị trí di chuyển của kinh mạch đối phương, đánh một kích vào sơ hở cướp đi mạng sống của bọn họ, sau đó lại chạy ra xa trốn, tàn sát những môn phái độc ác năm đó, báo thù rửa hận.”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận