Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 24: Thời Đại Chúng Ta Đang Suy Tàn

Hơn hai trăm năm trôi qua, đã trải qua mấy thế hệ kể từ sau đại hồng thủy.
Bởi vì những người dân bộ lạc Babylon mặc quần áo bằng da thú, nên không còn cần lông tóc dày rậm tự nhiên để giữ ấm, thay vào đó lớp lông dày đen sạm bao phủ cơ thể bọn họ đang dần dần giảm bớt, lớp giáp xác mỏng manh bên ngoài cũng biến mất, thân thể bắt đầu trở nên thẳng tắp, dần dần để lộ làn da trắng như tuyết.
Bọn họ bắt đầu chuyển từ loài vượn có lông tóc dày rậm, hướng sang á nhân loại với lông tóc thưa thớt, về mặt hình thể đã dần tiếp cận với dáng vẻ thô kệch cường tráng của người phương Tây.
Bộ lạc bọn họ đã từng có được nền văn minh huy hoàng, xây dựng thời đại thành bang, nhưng giờ đây vẫn chưa khôi phục lại được, vẫn còn dừng lại ở hình thức bộ lạc làm nông sơ khai, thậm chí không có năng lực xây dựng thành bang.
Sự huy hoàng rực rỡ của bọn họ, đều được xây dựng dựa trên nền tảng vị anh hùng vương vĩ đại Gilgamesh.
Vị anh hùng vương vĩ đại kia có được sức mạnh lớn nhất thế gian, hắn dựa vào sức mạnh cá nhân trấn áp vô số các loại cự thú trong thiên hạ, khiến cho chủng tộc Sumer bọn họ trở thành sinh vật đỉnh cao trong chuỗi thực vật!
Nhưng đã không còn vị anh hùng vương này nữa, bọn họ sẽ hoàn toàn không có gì.
Bọn họ không thể nào phát triển công cụ bằng đồng, không thể bước sang thời đại đồ sắt, nếu chỉ dựa vào ngọn mâu đá và gậy gỗ đơn sơ, thì làm sao có thể một lần nữa đấu tranh với những cự thú kia?
Thanh thánh kiếm của nền văn minh trước là vũ khí kim loại duy nhất, thanh kiếm Damocles đã theo vị anh hùng vương Gilgamesh chôn vùi vĩnh viễn ở trong trận đại hồng thủy diệt thế, chìm vào bên trong biển sâu vô tận.
Thậm chí ở thời điểm hiện tại, bọn họ thậm chí còn không có cả năng lực xây dựng lại tường thành.
Vương thành Uruk là do tự tay Gilgamesh xây dựng lên, chỉ mất thời gian một tháng, hắn tự tay vận chuyển những tảng đá lớn để tạo ra bức tường thành có thể so với dãy núi vây bọc xung quanh.
Nhưng đối với người bình thường thì số lượng công việc quá khổng lồ để xây dựng lên tòa thành lớn như vậy, độ khó đã có thể so với việc xây dựng kim tự tháp của người Ai Cập cổ, cần đến khoảng thời gian vài chục năm. Ở dưới hoàn cảnh thiếu thốn khoáng sản và đói rét thế này, làm sao có thể có nhiều nhân lực và vật lực như vậy?
Vào lúc này, con gái của thủ lĩnh bộ lạc Babylon, Medea đang than thở:
- Nền văn minh Sumer thật sự quá rực rỡ, xán lạn, đó là thời đại sử thi thuộc về riêng một người, vị anh hùng vương vĩ đại Gilgamesh. Khó trách lúc đó mọi người viết bài hát ca tụng, viết sử thi và ghi chép vinh quang về ông ấy.
Sử thi mênh mông, nền văn minh huy hoàng.
Thương nhân, cửa tiệm, đấu thú trường và chế độ nô lệ.
Vương điện Uruk đẹp đẽ và tinh xảo, vị anh hùng vương kia ngồi ở bên trên vương tọa, đôi mắt thâm thúy vô ngần, tay nắm thánh kiếm Damocles, yên lặng nhìn xuống chúng sinh.
- Thời đại của chúng ta xuống dốc rồi, đang đi theo hướng suy tàn, tuyệt chủng. Nếu như không phải đã đánh mất đi thanh kiếm văn minh mà thần linh ban tặng, cho dù chúng ta không có máu sức mạnh, nhưng cũng chưa chắc phải chịu cuộc sống khó khăn như vậy.
- Trời, muốn bộ lạc Babylon chúng ta diệt vong sao?
- Văn minh là sức mạnh để bảo vệ giống loài trí tuệ chúng ta. . . Ta, Medea, muốn biết được con đường phía trước của nền văn minh chúng ta! Cuối cùng thì chúng ta nên làm thế nào để sinh tồn! !
Medea trông rất bình tĩnh và tỉnh táo, nàng là người dũng mãnh và thông minh nhất trong bộ lạc, sức mạnh của nàng không bằng đàn ông, nhưng bằng kỹ xảo giết chóc, đã khiến cho nàng vượt qua hầu hết những chiến binh trong bộ lạc.
Nàng nhìn về phía mấy người đàn ông mặc da thú của đội đi săn ở bên cạnh, quay về thực tại,
- Khám phá mảnh khu vực này thế nào rồi ?
Ở xung quanh là một vũng bùn mục nát và thối rữa, có một người chiến binh trả lời,
- Đây là một vùng đầm lầy rộng mênh mông, có lẽ là địa hình bùn lầy này được hình thành do sự tích tụ của nước sau trận đại hồng thủy, giống loài bên trong rất phong phú, còn có rất nhiều trái cây thơm ngon.
Khu vực đầm lầy này được Hứa Chỉ vãi đều cứt gà và phân trâu nên rất màu mỡ, vì thế tất nhiên thực vật càng thêm tươi tốt.
- Đại hồng thủy sao?
Medea hít sâu một hơi, nhìn qua vũng bùn màu đen trong đầm lầy mênh mông trước mắt.
Thật khó để tưởng tượng được thảm họa hơn hai trăm năm trước, một trận đại hồng thủy mênh mông bao phủ toàn bộ thế giới.
Thần linh có sức mạnh to lớn mà phàm nhân khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ giơ tay nhấc chân là có thể hủy diệt toàn bộ thế giới chúng ta.
- Vậy những đồ ăn sung túc trong này, bộ lạc chúng ta tiện thể thu thập một chút. . .
Ánh mắt của nàng đảo quanh một vòng, đột nhiên phát giác được có gì đó không ổn,
- Đợi một chút, Gallner và Bolognagas đâu?
Mấy người xung quanh quay sang nhìn nhau, cũng phát hiện ra hai người đã biến mất rồi.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Trên mảnh đất này, những loài động vật hoang dã không có nhiều trí tuệ, cũng sẽ không đánh lén nhân loại yếu đuối. Bởi vì mọi người cầm trong tay mâu đá và búa đá thô sơ, căn bản không có cách phá vỡ lớp vảy giáp của những con cự thú, chỉ có thể mặc cho cự thú giết hại, trở thành đồ ăn trong bụng chúng.
- Không thích hợp, mảnh đầm lầy này nhìn như có vẻ yên tĩnh hòa bình, nhưng ẩn chứa điều quỷ dị, chắc chắn có loài sinh vật khủng bố mà chúng ta không biết.
Sắc mặt Medea thay đổi,
- Cự thú có hình thể khổng lồ, vì thế không thể nào bước chân vào đầm lầy, bằng không sẽ bị chìm nghỉm. Đã không có dấu vết cự thú ẩn hiện, cho nên chỉ có thể là những sinh vật cỡ nhỏ trong đầm lầy đang lén tập kích chúng ta.
- Đi!
Medea quyết định nhanh chóng, mang theo hơn hai mươi người lập tức rời đi.
Thế nhưng đúng lúc này, từ trong đầm lầy bỗng nhiên xuất hiện một con quái vật có xúc tu màu xám đen kinh tởm, toàn thân nó mọc đầy xúc tu giống như rong biển màu xám, đám xúc tu vây quanh con mắt to lớn hằn lên những tia máu đỏ tươi.
Đây là thân thể có tỉ lệ vô cùng không phù hợp.
Một viên nhãn cầu to lớn hiện đầy tia máu, vậy mà chiếm cứ hai phần ba thân thể.
- Thật xinh đẹp!
- Tại sao có thể tồn tại một cô gái xinh đẹp như vậy ở trên thế giới này?
Một vài người đàn ông mặc áo da thú bỗng nhiên nhìn chăm chú về phía con mắt to lớn đầy tơ máu tà mị của sinh vật Evil Eye kia, không kiềm chế nổi sự cuồng nhiệt bước tới, dường như đang nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt thế, kích động đến mức không ai kéo lại được.
- Mấy người đang làm gì vậy!?
- Đừng đi qua đó!
Ở xung quanh, những dũng sĩ còn lại của bộ lạc Babylon đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cảnh tượng kỳ lạ và quỷ dị như vậy, đã phá vỡ sự nhận biết của bọn họ.
Medea xem như người thông minh nhất của bộ lạc Babylon, trong nháy mắt đã nhận ra chuyện gì rồi,
- Loại sinh vật đáng sợ nào đang sống trong mảnh đầm lầy này vậy?? Những con mắt to lớn tà môn kia lại có thể khuyến rũ con mồi chủ động đi qua, vữa nãy Gallner và Bolognagas biến mất, chỉ sợ đã tự chui đầu vào chỗ chết rồi!
- Trốn!
Nàng quyết định thật nhanh, dẫn đầu đám người còn lại lập tức bỏ qua mấy người đang bị mị hoặc, nhanh chóng chạy trốn.
Thế nhưng chính lúc này, bước chân nàng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt tràn đầy nóng bỏng,
- Đây là loại sinh vật kỳ diệu gì thế. . . Bọn chúng càng thêm nhỏ yếu so với nhân loại chúng ta, những xúc tu mềm mại không có sức lực và con mắt to lớn ngu xuẩn kia lại có được sức mạnh đáng sợ khó lường, có thể giết chết sinh vật cường đại hơn so với chính mình.
- Chúng ta không phải cũng nhỏ yếu như vậy sao! Vì cái gì, chỉ bọn chúng mới có sức mạnh đặc biệt. . .
Ánh mắt của Medea đầy lửa nóng, phảng phất có một ngọn đuốc vô danh đang thiêu đốt ở bên trong đôi mắt nàng, một loại ý nghĩ đáng sợ đang dần thức tỉnh trong lòng:
Ta muốn đoạt lấy lực lượng của nó, chấn hưng bộ lạc! !
- Giết nó xong, chúng ta lại chạy trốn!
Medea bỗng nhiên hét lớn.
- Cái gì?
Các dũng sĩ của bộ lạc đều giật mình.
Nàng xoay người trở lại, giơ mâu đá màu trắng lên cao.
Ánh sáng chói lọi từ bầu trời rọi xuống, rơi vào trên khuôn mặt lãnh diễm tuyệt đẹp của nàng, phảng phất nữ thần chiến tranh trong thần thoại Bắc Âu,
- Theo ta đi giết nó, ta muốn mang thi thể nó trở về bộ lạc!
------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận