Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 710: A Tu La Đạo 2

Chụp ảnh màn hình,
Chụp ảnh màn hình,
Chụp ảnh màn hình,
Nguyên Thanh Hoa không tham dự trong đó, tự nhiên là muốn ở một cái góc độ phía xa khác, tiến hành tạo dáng chụp ảnh màn hình.
Những người chơi bọn họ hoặc trò chơi trực tuyến hiện đại, ai không phải là chuyên gia chụp ảnh màn hình và chụp ảnh tự sướng?
Bằng không thì làm sao đăng lên chia sẻ với bạn bè?
Đặc biệt là cái trò chơi này, chức năng chụp ảnh màn hình quả thực là rất thú vị. Hiện tại, tất cả người chơi già dặn kinh nghiệm đều chụp ảnh màn hình điêu luyện, có thể nói là nhiếp ảnh gia cấp độ nhập môn. Những kỹ năng về chỉnh góc độ, lấy ánh sáng và các hiệu ứng đặc biệt, đều đã từng học qua?
Hiện giờ ngoài chụp ảnh màn hình góc nhìn thứ nhất, vẫn còn thiếu góc chụp bên cạnh, thế là hắn đứng ra bên cạnh và chụp ảnh cuộc tấn công này.
“Những người này tỏ vẻ trang bức, đều không mang theo ta...”
Nguyên Thanh Hoa hít thở sâu một hơi, nhìn đám người vừa bị chụp chết, đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện ra người khổng lồ mây mù kia đang nhìn mình với vẻ mặt hiền lành, dường như rất hài lòng.
Nguyên Thanh Hoa:
“???”
Hắn giật nảy mình, nhưng ngẩng đầu nhìn lại, cái người khổng lồ mây mù kia dường như không nhúc nhích tí nào, tiếp tục cúi đầu quan sát hắn?
“Boss thật kỳ quái, là sinh linh có trí tuệ cao cấp, mặc dù không hiểu rõ là hắn có ý gì... Nhưng mà, ta cũng đã có sự chuẩn bị!”
Nguyên Thanh Hoa hít thở sâu một hơi, từ từ thả khinh khí cầu đang buộc ở cái cây bên cạnh.
Xoạt!
Cả người ngồi trên khinh khí cầu bay lên không.
Thiên nhân thấy cảnh tượng như vậy, gương mặt lại mỉm cười,
“Chung quy là sợ vỡ mật, muốn bay đi theo đường không trung sao?”
...
Hắn lẳng lặng quan sát, nhìn cái khinh khí cầu kỳ lạ này bay lên không.
Hắn là Vân Trung Quân, thích nhất chính là đưa hi vọng cho những sinh vật tuyệt vọng kia, nhìn bọn chúng chạy trốn. Sau đó vào giây phút cuối cùng, hắn giáng cho bọn chúng một đòn tuyệt vọng. Hắn rất ưa thích loại biểu hiện tuyệt vọng sau hai lần sụp đổ.
Lần này sẽ là biểu cảm gì đây?
Khóc rống chảy nước mắt, nước mũi và nước mắt điên cuồng chảy ra? Không tự chủ bài tiết?
Chỉ là một cái cây biết đi lại?
Dường như có chút không đứng đắn, thật sự có nước mắt sao?
Hắn mỉm cười, háo hức muốn tìm kiếm một người không dám phản kháng mình mà chạy trốn, chứng minh rằng đâu đó trong nội tâm chính mình, hắn muốn một lần nữa dựng lại lòng tin.
Nhưng mà... Nụ cười của hắn dần dần ngưng đọng lại.
Thời khắc khinh khí cầu bay lên không ngang với tầm nhìn thẳng của đôi mắt hắn, một bóng người cầm gậy gỗ trong tay hung hăng nhảy lên.
Oanh!
Nguyên Thanh Hoa cười điên cuồng đến mức không cố kỵ, ở sau lưng hắn nổi lên gió xoáy, đem ngọn lửa màu đỏ ngòm cuốn về bốn phương tám hướng,
“Ta sẽ chiến đấu, ngươi giết chết đồng đội của ta! Ta là đoàn trưởng, cả đoàn đội bị tiêu diệt ở trong tay Boss, ta làm sao có thể sống một mình!!”
Gậy gỗ đâm vào trong hốc mắt thiên nhân, bị mây mù ngăn cản theo bản năng, không tổn thương chút nào.
Chụp ảnh màn hình,
Chụp ảnh màn hình,
“Ngươi!”
Trong lòng Vân Trung Quân chấn động không gì sánh được, đạo tâm mơ hồ bắt đầu vỡ vụn, bờ môi cắn ra một vết máu tươi.
Ta lại bị thụ thương rồi?
Trong quá khứ, vô số tồn tại đỉnh phong của Nhân Gian Đạo, Súc Sinh Đạo khiêu chiến hắn, nhưng chưa bao giờ hắn phải chật vật như thế, vậy mà giờ đây hắn...
Hắn chính là Vân Trung Quân!
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, hai Đạo khác chỉ sợ sẽ gây nên sự rung động dữ dội!
...
...
Thiên Nhân Đạo cũng phân chia thành ba khu vực.
Thiên nhân cũng không phải là thống nhất, bởi vậy hóa thành ba thế lực khác nhau, Vân Trung Quân thuộc về thế lực Vân Hạc nhất mạch.
Mặt đất xanh tươi bát ngát, chung quanh là đường phố văn minh phát triển trình độ cao, sắc mặt của Vân Trung Quân trở nên trắng bệch một mảnh, đang chậm rãi mang theo một chiếc lồng nhốt một Ent, chuẩn bị đi vào bên trong thần điện thiên nhân thần thánh tráng lệ, bái kiến quân chủ thiên nhân vĩ địa của bọn họ.
“Không hề giết chết ta? Nhưng vì sao có vẻ nét mặt bị chơi hỏng?”
Nguyên Thanh Hoa nhìn biểu hiện của đối phương, cũng không khỏi sửng sốt một chút,
“Rõ ràng là boss tiêu diệt cả đội chúng ta, nhưng giống như hắn mới là kẻ bị chúng ta bắt nạt vậy.”
Thiết lập trò chơi thật kỳ lạ?
Khó bề phân biệt.
Đội ngũ lập kế hoạch trò chơi quá giỏi rồi phải không?
Vân Trung Quân vừa mới tiến vào thần điện, uy thế đế vương khủng bố liền biến thành uy áp tinh thần thực tế ép tới hắn, khiến cho hắn tự nhiên quỳ xuống, vừa quỳ vừa tiến lên ở bên trong đại điện.
Nguyên Thanh Hoa hơi hơi bối rối: ???
Đây là tình huống như thế nào?
Tồn tại mạnh mẽ đến như vậy, không ngờ lại dùng phương thức quỳ xuống, không ngừng xê dịch đầu gối, giống như là muốn đi gặp tồn tại cấp bậc khủng bố gì đó?
Khúm núm như vậy?
Chụp ảnh màn hình,
Hắn cảm thấy có chút đáng sợ, nhưng vẫn như cũ ngẩng đầu ưỡn ngực, kiên quyết không quỳ, biểu hiện ra sự kiên cường và lòng kiêu ngạo của một người chơi, đồng thời chính mình là một gốc cây, cây thẳng tắp! Căn bản sẽ không xoay người.
Quỳ xuống?
Thần thiếp làm không được!
Kết quả là không biết rõ vì sao, đầu gối trở nên mềm nhũn một cách khó hiểu, ở trong lồng tự nhiên từ từ ngã quỵ trên mặt đất.
Dần dần, tiến vào trong chính điện, mọi thứ đều được làm bằng những tảng đá trắng như tuyết chồng lên nhau, đơn giản mà đẹp đẽ.
“Bái kiến Ngô vương, đấng quân chủ thiên nhân vĩ đại.”
“Có thu hoạch chứ? Vân Trung Quân, ngươi có năng lực mây mù, có thể ngưng tụ sương mù, hóa thành người khổng lồ cuồn cuộn ngất trời, có thể chiến đấu hoặc chạy trốn, đối phó với các loại biến số, cho nên mới nhận lấy trọng trách này.”
Một vị tồn tại thần bí được bao phủ trong ánh sáng tuyết trắng thần thánh, ngồi ở trên thần tọa nhàn nhạt mở miệng. Hai bên có hai vị thiên nữ tuyệt đẹp, cũng đang quỳ xuống, từ từ lay động cây quạt vòng tròn to lớn màu xanh sẫm.
“Dĩ nhiên có thu hoạch.”
Vân Trung Quân quỳ rạp xuống đất, chỉ vào Ent với vẻ mặt ngơ ngác đang quỳ ở bên trong chiếc lồng,
“Phát hiện ra thủy tổ vạn vật khởi nguyên, nếu như đem so sánh sự sinh sôi nảy nở của các giống loài mới trên thế gian như một dòng sông không ngừng chảy xiết... Như vậy, những tồn tại này có thể gọi là ngọn nguồn của sông suối... Tuyền nhãn! Chính bọn họ đã trở thành thủy tổ của vạn vật...”
“Ồ?”
Vị tồn tại này hơi tò mò một chút.
Vân Trung Quân tiếp tục nói rằng:
“Không chỉ là ngọn nguồn nhất tộc, số lượng thưa thớt, đồng thời tộc này cũng vô cùng đáng sợ, dũng mãnh thiện chiến, người người đều là anh hùng, không e ngại cái chết, bất kể đau đớn nào cũng có thể mỉm cười đối mặt... Có thể nói là Đạo chủng tộc thứ tư trong thiên địa, hiếu chiến bất khuất, vĩnh viễn không bao giờ khom lưng!”
Hắn đưa ra đánh giá cao nhất!
Người người đều là anh hùng!
Hiếu chiến mà bất khuất, nhiệt huyết oai hùng?
Ngay cả vị quân chủ thiên nhân kia cũng không nhịn được thay đổi nét mặt, rất giật mình. Trên thế gian này, vậy mà có chủng tộc chính trực, lại cường hãn như thế?
“Vậy ngươi cảm thấy nên xưng hô bọn họ là gì?”
Vị tồn tại này không nhịn được hỏi.
Vân Trung Quân quỳ sát ở trên mặt đất,
“Đạo này là Đạo thứ tư, hiếu chiến, nhiệt huyết, bất khuất, bướng bỉnh, có lẽ có thể gọi nó là... A! Tu! La! Đạo!”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận