Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 393: Gặp Nhau

Lộc cộc!
Hai hàng bánh xe lăn trong bùn đất, xe ngựa đang đi về phía trước.
Một vị lão nhân một thân áo trắng ngồi trên xe ngựa, đi về giang hồ phía nam, khu vực nằm ngoài tầm kiểm soát của triều đình, đất Thục.
Lịch sử ghi lại đoạn năm tháng này.
Tể tướng Hồ Nhân Nông, phải mười ba lần thánh chỉ mới nhập kinh làm Tướng, thống trị thiên hạ hơn hai mươi năm, công việc bận rộn, chưa bao giờ rời kinh. Trong lúc Nam Chiếu Quốc thành lập, Thiên Đế phàm nhân ra đời kéo theo vô số chuyện xảy ra, lúc này đã qua nhiều năm sau lần đầu hắn rời kinh thành.
Hắn vừa đi, sẽ không trở về.
Lúc này, ánh mắt hắn nhìn phong cảnh phía ngoài xe ngựa qua rèm vải. Trong ánh mắt hiện lên những hồi ức, nhớ về toàn bộ năm đó, lưu lạc cùng với lão sư thư sinh, lấy trời làm chăn, lấy đất làm mền. Đoạn thời gian kia khổ cực nhưng lại tiêu dao, có lẽ đó là những năm tháng xán lạn nhất trong cuộc đời của hắn.
“Dù sao thì ta cũng đã đi đến một bước này. Nếu… cuộc sống thật sự là một giấc mộng xán lạn, như vậy hiện tại xem như đã hạnh phúc viên mãn, đã đến lúc ác mộng bắt đầu.” Hắn lộ ra sự mỏi mệt, thở dài một hơi, đôi mắt già nua chậm rãi nhắm lại.
“Ta nghĩ nên ta tồn tại? Lúc này đây, có lẽ ta sẽ chết, cả thiên hạ sẽ không còn nhớ rõ ta?”
“Tử vong... Không ai sẽ chờ mong tử vong cả. Đó là sự sợ hãi cực hạn của toàn bộ sinh mệnh trên thế gian này.”
Chuyến đi lần này của hắn chính là để gặp một tồn tại khủng bố cổ xưa đáng sợ nhất ở ngoại vực. Vị tồn tại này vẫn luôn bảo hộ lão sư của mình —— Bách Hiểu Sinh, chu du các nơi trên thế giới, nhìn ngắm phong cảnh giang hồ.
Nhưng mà thật sự chỉ là vì ngắm phong cảnh giang hồ sao?
Vị tồn tại đó đã đi gặp Võ đạo Đoạn Thiên Vũ, đi gặp Kiếm đạo Liễu Ôn Kiếm, giờ đang đợi Nho đạo cuối cùng là bản thân mình.
Năm tháng của nàng quá mức cổ xưa, thời gian không có ý nghĩa đối với nàng, nàng cũng có cũng đủ trí tuệ, nàng đang chờ đợi, chờ đợi cuộc gặp gỡ xán lạn với mình... Ước chừng đã yên lặng đợi hắn hơn hai mươi năm, chậm trễ hơn hai mươi năm, áp chế không xâm lấn thế giới này, chỉ vì chờ chính mình, chờ Vương triều Đại Chu của mình hoàn toàn tiến vào trạng thái cường thịnh!
“Hiện giờ, ta đã tới.”
...
Đất Thục, vào đêm.
Thành Bạch Vân nằm ở phía nam đất Thục, trung thu mỗi năm đều có không ít ngày hội náo nhiệt, du khách nối liền không dứt. Những con phố phồn hoa được treo đầy đèn lồng, bên cạnh con sông là thuyền hoa đang đỗ, đèn đuốc sáng trưng.
Trung thu lại đến.
“Bánh trung thu, bánh trung thu năm nhân ngon nhất, nóng hầm hập phỏng tay đây!”
“Bánh hoa quế, bánh hoa quế, tương truyền cổ xưa, cây nguyệt quế mỹ lệ trong truyền thuyết, mọi người còn nhớ không?”
“Lên thuyền hoa, đoán đố đèn.”
...
Manh Muội đi trên đường phố, nhìn những quầy hàng xung quanh con phố phồn hoa này, nghiến răng nghiến lợi, “Đáng giận, loại bánh trung thu năm nhân phản nhân loại này chung quy vẫn bị sáng tạo ra.”
“Lại là trung thu, khó có được một lần nhập gia tùy tục.” Medusa rất thản nhiên lôi kéo dây thừng, đi lại ở trên đường phố, phía sau có nắm một thư sinh đang đọc sách.
“Nghe nói, phóng đèn lồng hứa nguyện ở giữa sông nơi này rất linh nghiệm, không biết có phải thật hay không?” Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn nói.
“Chúng ta thử một lần đi.” Manh Muội nói.
Mấy người đi đến một cái quán nhỏ sáng rực, mua mấy cái đèn lồng nhỏ, đi vào bên mặt sông, viết lên tờ giấy rồi phóng đèn lồng vào trong nước.
Manh Muội viết, đương nhiên là hy vọng chính mình có thể thành Thánh, nằm vui vẻ, sau đó nhân cơ hội nhìn lén hai vị bên cạnh.
Đồ đệ:
“Hy vọng mọi người có thể sống tốt, đều bình an.”
Cái này đúng là cá mặn, không hổ là đồ đệ của ta.
Medusa tựa hồ tương đối tùy ý, chỉ có bốn chữ:
“Đều là của ta.”
Vẻ mặt Manh Muội đau khổ.
Câu này của ngươi rốt cuộc là có ý gì? Huyền học huyền bí như thế? Khó trách tùy ý cho mình nhìn lén...
Có lẽ phải lên mạng nhờ cư dân mạng giúp đỡ, nghiên cứu một chút về tâm lý của vị Ma thần khởi nguyên này!
Trên đường phố, một chiếc xe ngựa dần đi tới.
Một vị lão nhân chậm rãi đi ra từ xe ngựa, hắn nhìn nhìn xung quanh, con phố phồn hoa đều treo đèn lồng, dòng người lui tới nối liền không dứt, trong đó có một nữ tử tóc đuôi ngựa đen như mực là bắt mắt nhất.
“Ngươi là người cuối cùng, rốt cuộc cũng tới.” Nữ tử mỉm cười nói.
Nàng buộc tóc đuôi ngựa màu đen, ăn mặc trang phục giống như sườn xám màu đen, tinh mỹ mà lịch sự tao nhã. Từ trong làn váy có thể nhìn thấy một đôi chân thon dài tinh tế, rất có khí chất của phương Đông, làn da nàng trắng nõn, hai bên tai đeo hoa tai giống như trăng non vậy.
Hồ Nhân Nông tán thưởng, chỉ nhìn bề ngoài thì không ai sẽ đoán được, đây chính là Ma Thần tối cao của Ma giới, khởi nguyên của toàn bộ Ma tộc, Ma thần Medusa nơi vạn vật trở về, được biết đến là một tồn tại tối cao không thể nghe nói, không thể nhìn thẳng!
Mấy người chậm rãi ngồi xuống một quán ven đường, kêu tiểu nhị lấy thịt nướng cùng với mấy bình rượu trắng.
“Kỳ thật, ta rất bội phục ngươi, Hồ Nhân Nông.” Medusa rót cho chính mình một chén rượu, uống một ngụm nhỏ, lại chậm rãi rót một ly cho thư sinh bên cạnh, rồi đưa thịt nướng qua.
Hứa Chỉ cũng bình thản tiếp nhận, vừa cầm sách vừa ăn thịt. Dù sao thì bình thường Bách Hiểu Sinh cũng không cần ăn nhiều, cho nên chuyện này cũng không sẽ khiến người khác chú ý.
“Hương vị không tồi.”
Hứa Chỉ rất vừa lòng, ăn thịt nướng, vô cùng đạm nhiên nghe hai bên giao lưu, nội tâm lại suy tư. Thế giới Mỹ Thực vừa mới được mở ra, còn cần phải tiến bộ nữa mới có thể đuổi kịp thế giới Hoang Cổ đã phát triển mấy trăm năm.
“Nho đạo, rốt cuộc đã chuẩn bị tốt chưa?”
Medusa nhấp rượu, nhàn nhạt mở miệng, “Ở thế giới này ngốc càng lâu, ta càng cảm thấy hạnh phúc. Đây là một môi trường sinh tồn cực kỳ ưu việt, ánh nắng tươi sáng, các ngươi có 24 tiết, các ngày hội, hội chùa, có mặt trời mọc mặt trời lặn, là nơi mà chúng ta tưởng tượng không đến.”
“Ở quê của ta, cũng chính là Ma giới mà các ngươi thường gọi, ngươi biết đó là cái dạng gì không? Nó là một mảnh hoang vu tĩnh mịch, có rất ít sự sống, tử khí âm trầm.
50 năm ban ngày, 50 năm đêm tối, thậm chí đại bộ phận sinh linh bình thường chỉ có hơn ba mươi năm thọ mệnh, suốt cuộc đời đều không có gặp qua cái gì là ánh mặt trời, cái gì là đêm tối. Cho nên nhìn thấy một mảnh thế giới khác, quả thực đã khiến chúng ta phải vọng tưởng,
Một ngày phân ra ngày đêm, quả thực là hạnh phúc lớn nhất.
Ở thế giới của chúng ta, ngày hội duy nhất chính là Đêm Thiên Vu ‘Azrael ’, nhưng đó cũng chỉ là tượng trưng với màn đêm hắc ám, sợ hãi, bất hạnh, cần phải cầu nguyện, nhóm sinh linh đều tránh ở trong nhà mà không ra khỏi cửa... Tết m Lịch, trung thu của thế giới các ngươi thật sự là khiến người ta phải hướng tới.”
Hồ Nhân Nông lẳng lặng nghe tự thuật, phảng phất đang nghe một vị bạn bè nói chuyện phiếm, trò chuyện về cố hương của mình. Trong lòng hắn lại càng rõ ràng, đây là nguyên nhân mà vị Ma thần này âm thầm buông xuống mảnh thế giới này.
Chiến tranh, đã là việc không thể tránh khỏi.
Medusa cười nói: “Đặc biệt là hiện tại, nhiệt độ không khí của thế giới chúng ta mấy trăm năm qua đã nhanh chóng giảm xuống, cường giả chúng ta đi khắp toàn bộ thế giới, núi lớn, con sông, thế giới bên cạnh, cũng không tìm thấy nguyên nhân khiến cho môi trường của thế giới chúng ta thay đổi lớn như vậy: Độ ấm càng ngày càng thấp.... Không khí trong các đại Vương quốc Ma dược đều bị kéo căng, khiến người không thở nổi. Đây là đang muốn hủy diệt thế giới của chúng ta sao?
Không thể biết được
Có lẽ, ở đó đã sắp trở thành một thế giới với băng thiên tuyết địa, sinh linh rất khó cư trú, chúng ta cần phải tìm kiếm một con đường ra.”
Hứa Chỉ cầm sách, rất bình tĩnh, trong tay cầm thịt nướng, nghe bài chính thức tuyên chiến của thế giới này.
Nó đã sắp tiến vào sử sách.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận