Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 316: Phàm Nhân Mất Đi Thần Tính

Yumia nhìn toàn bộ thân thể Ác Ma được bao phủ bởi ngọn lửa vặn vẹo thì sắc mặt trở nên căng thẳng, “Ngươi quả nhiên là đã sa đọa!”
“Vì bảo hộ vinh quang của Ảnh Chi Ca, của Thủ Vọng giả, ta cần phải giết chết ngươi!” Ánh mắt nàng giống như chim ưng lập tức ngưng tụ lại ở trên thân ảnh của Ác Ma.
Xôn xao!
Năng lượng khủng bố dao động lập loè.
Phần phật!
Khắp rừng cây nhanh chóng khô héo, tĩnh mịch, hai thân ảnh phát ra khí tràng khủng bố đang điên cuồng giao phong.
Lúc này đây Mộc Mộc đã kết hợp với kết cấu sinh mệnh giống như của Tổ Vu, thực hiện quá trình lột xác, trở thành hình thái chiến đấu.
Kịch độc trong tóc, vị cay của chân, bàn tay sinh mệnh lần lượt biến thành móng tay chứa kịch độc, ngọn lửa cay với nhiệt độ thấp, cùng với đó hắn đã hoàn toàn dung nhập sự hồi phục của sinh mệnh vào trong thân thể.
“Đúng vậy! Ta đem thiên phú của ta giảm xuống nhưng lại trở nên linh hoạt hơn. Ta hy sinh rất nhiều là vì để cho người khác có thể tới gần ta, ta không phải là đối thủ của ngươi.” Irrfan gầm nhẹ, “Nhưng lực sát thường từ sức mạnh của ngươi, hai chân ngươi, bánh xe kịch độc cũng đều giảm xuống trên diện rộng đối với ta.”
Irfan gầm nhẹ, hai bên nhanh chóng bị trọng thương.
Nhưng mà ưu thế và nhược điểm của hai bên cũng dần dần hiện ra. Đôi tay Yumia tuy rằng có thể tự lành, nhưng tính cực hạn vẫn là quá lớn, không bằng thân thể hồi phục mà Irrfan biến thành.
Vết thương của Yumia đã ngày một nhiều hơn.
“Nhưng nếu đánh tiếp, chỉ sợ vẫn là ta phải chết trước.” Sắc mặt Mộc Mộc ngưng trọng, tuy rằng tính đề kháng rất mạnh, nhưng độ cay của nàng quá khủng bố, đã ăn mòn thân thể, kịch độc cũng bắt đầu tràn ngập trong cơ thể, hắn chỉ đang mạnh mẽ ngăn chặn những độc tố đó thôi, “Cần phải nhân cơ hội mà rời đi, nếu không độc sẽ phát ra hoàn toàn mất.”
Thân thể hắn chợt lóe, vỗ đôi cánh bằng thịt rồi bay lên không trung.
“Chạy trốn? Irrfan, ngươi dám!!” Giọng nói đan xen kinh sợ của Yumia truyền đến, trong lòng lập tức quýnh lên, bỗng nhiên cầm lấy bánh xe kịch độc rồi ném lên không trung, nhưng lại đánh vào khoảng không.
...
Mấy ngày sau, Irrfan hồi phục từ hình thái Ác Ma thành bộ dạng Tinh Linh bình thường, trốn đi để hồi phục thương thế. Hắn thuần thục mặc vào đồ nữ trang, hành tẩu trong Ngân Nguyệt Thành của vương đô Tinh Linh.
Bởi vì làn da trắng nõn, hơn nữa thế giới này không có quan niệm về nam nhân cho nên cũng không có người nào hoài nghi hắn cả.
Hắn quay vòng một phen, rốt cuộc cũng gặp được Gilna.
Gilna cả kinh, nàng đã từng gặp được Tinh Linh này ở trên vương điện. Tinh Linh kỳ dị này tự tiện khiêu khích Tinh Linh Đại Đế Yumia, sau đó bị Yumia Đại Đế đuổi bắt thì trốn chạy.
“Ngươi là... Yumia?”
Gilna nhịn không được hỏi, hoảng sợ mở to hai mắt.
Hắn lập tức lộ ra mỉm cười, quả nhiên Gilna ở chung với mình một trăm năm, cùng chung chăn gối thì sẽ có thể lập tức nhận ra mình, nhìn ra cái kia là hàng giả.
“Muốn rời đi với ta không?” Gương mặt lạnh băng tuấn mỹ của Irrfan lại hiện lên một tia do dự, một cỗ bất an nhàn nhạt luôn quanh quẩn ở trong lòng hắn, “Nhưng mà gặp mặt thì sẽ bị toàn bộ tộc Tinh Linh truy nã, chúng ta có lẽ sẽ không còn chỗ để ẩn thân nữa.”
“Được.” Gilna hiện lên sự kiên định, “Nhưng mà Sirin....”
Irrfan nghĩ một lát, “Nàng sẽ không có việc gì đâu. Nàng là nữ Tinh Linh Vương đời kế tiếp mà ta đã nhận định. Tại vô số năm trước, ta đã sớm mặc kệ chuyện chính sự của đế quốc, tất cả đều là nàng xử lý. Nàng mới chân chính là người thống trị của đế quốc Tinh Linh, Yumia kia sẽ không xuống tay đối với nàng, vẫn sẽ để cho nàng ấy trở thành nữ Tinh Linh Vương như cũ. Nàng vẫn bảo hộ vinh quang của Tinh Linh, nàng chỉ biết nhằm vào ta...”
Nửa ngày sau, tin tức Gilna mất tích bị vương cung phát hiện.
“Đuổi theo!”
Tinh Linh Đại Đế ngồi trên vương tọa, chậm rãi mở mắt ra.
...
Đế quốc Yumia, năm 38.
Dù cho đã cực lực che dấu, nhưng tin tức khiến người ta khiếp sợ nhất vẫn bị truyền đi khắp toàn bộ quốc gia, Gilna đã chạy trốn cùng với Tinh Linh hắc ám Irrfan.
Cả nước lâm vào trong rối loạn.
“Gilna, không phải là tâm phúc của bệ hạ Yumia phúc sao? Nàng là một người trung tâm không đổi, thậm chí vì bệ hạ mà nguyện ý chết, sao có thể sẽ đi theo một Tinh Linh khác được?”
“Nghe nói Irrfan kia là Tinh Linh bị mười một cổ thụ Tinh Linh truy nã, vì đã phản bội nhất tộc Tinh Linh của chúng ta, phá hủy thiên đường yên tĩnh và vui vẻ của chúng ta. Hắn ta sẽ mang đến tai hoạ, sợ hãi, cùng với tử vong cho thế giới này!”
Mặc kệ bên ngoài nói như thế nào thì hai người cũng đã trốn vào trong một rừng sâu tươi tốt.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Mộc Mộc nhìn nữ tử mà mình yêu thích, mỉm cười, tổ chức hôn lễ ở trong rừng cây không một người.
Lịch sử mở ra chương mới, trong thiên đường《 Thánh lịch 》có ghi lại:
【 Đế quốc Yumia, năm 47, Tinh Linh Irrfan và phản đồ Gilna ăn cắp trái cấm của sinh mệnh Cổ Thần ‘ Thiên Đường ’, mất đi thần tính, trầm luân trong tội nghiệt và vui thích, rơi vào thế gian, trở nên dã man vô lễ.
Thần nói, các nàng đã phạm phải tội nghiệt của nhiều thế hệ, gọi là nguyên tội, ý tức là nguyên sơ, sinh ra đã có sẵn tội.
Nhóm Cổ Thần đuổi đi bọn họ khỏi tộc Tinh Linh, cùng truy nã bọn họ, nguyền rủa con cháu của bọn họ, nam nhân trở nên tham lam bạo ngược, nữ nhân phải chịu đau khổ khi sinh nở】
...
Mộc Mộc bắt đầu theo đuổi cuộc sống mà mình luôn mong muốn, bỏ xuống sứ mệnh quật khởi của Tinh Linh. Vợ chồng hai người bắt đầu chu du qua các thành trấn của các Tinh Linh trên khắp hành tinh. Mộc Mộc lại mặc vào đồ nữ trang một lần nữa, hai người giống như hai tỷ muội Tinh Linh xinh đẹp đi chu du các nơi, tìm kiếm mỹ thực, tiến hành nấu nướng, sau đó hắn sẽ tiến hành cải tiến đồ ăn rồi để Gilna đánh giá.
Các nàng đi qua sa mạc, hẻm núi, gặp được cảnh mặt trời mọc đẹp nhất ở trên sa mạc. Dưới sự dẫn dắt của Sa Tinh Linh, hắn bắt đầu đi tìm món ăn trân quý trong truyền thuyết: Dấu chân của cây ăn quả Bạch Trân.
Các nàng ngồi thuyền tới biển, đánh cho rắn chín đầu bị thương rồi lấy ra một cái đầu, nấu lên món ăn mỹ vị nhất.
Các nàng đi tìm cự long, cũng tiến hành câu thông, nhờ vào trù nghệ tuyệt vời mà trở thành khách của bọn họ, hưởng thụ mỹ thực độc nhất ở Long châu.
Đoạn thời gian này như là hành trình tuần trăng mật, thật sự rất vui vẻ. Gilna cũng bắt đầu mang thai, nàng là sinh mệnh cấp bốn, khí lực thân thể cường đại cho nên cũng không cảm thấy nhiều thống khổ, vẫn mang theo bụng lớn mà chu du khắp nơi.
“Nguyền rủa của cổ thụ Tinh Linh có lẽ là giả... Thống khổ khi mang thai, cũng không có cảm giác đau đớn, mỗi một tháng ta cũng không có chảy máu, càng sẽ không bởi vì sinh nở mà đi đến tử vong.” Gilna cười rộ lên, vuốt ve bụng, cảm nhận được trong bụng là song bào thai, hai sinh mệnh mới tinh.
Đây là sinh mệnh đầu tiên trên mảnh thế giới này không dựa vào cổ thụ Tinh Linh, mà thuộc về chính Tinh Linh tự mình sinh sản!
“Có lẽ về sau tộc Tinh Linh chúng ta có thể thật sự không cần phải ỷ lại vào cổ thụ Sinh Mệnh nữa, chúng ta sẽ tự do.” Nàng cười rộ lên, “Chúng ta có lẽ sẽ hóa thành một chủng tộc hoàn toàn mới, một giống loài Tinh Linh độc đáo!”
Nàng cười rộ lên, hai người đều không muốn là địch với tộc Tinh Linh, chỉ muốn ẩn cư và sống một cuộc sống yên bình.
Đây không phải là mang thai mười tháng.
Qua ước chừng chín năm, Gilna mới dần bắt đầu sinh ra hài tử, hoặc có thể nói thứ sinh ra không phải là hình người mà là hai quả cầu đẫm máu, lần lượt là màu trắng và màu đen. Chúng nó có kết cấu như là trái cây Tinh Linh, nhưng vẫn có sự khác biệt. Chúng nó lộ ra quang huy trong suốt mà đỏ bừng, giống như một trái tim, không ngừng co đập, nhảy lên như một sinh mệnh.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận