Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 440: Hắc Ám Mở Màn (Thượng)

Trong đại giới Huyết vực, một ngọn núi màu máu rộng lớn cuồn cuộn chót vót, một vị cổ xưa tồn tại đang nghỉ ngơi, hơi thở khủng bố mênh mông bắt đầu khởi động, khiến người kinh sợ, lại có một vị Đại Đế Sử Thi khác đang âm thầm trao đổi:
“Không công kích tới được, tử thương quá thảm trọng.”
“Tuy rằng giết chết được một số Thiên Đế, nhưng năng lượng đoạt được từ thi hài của bọn họ còn ít so với mong muốn.”
“Giằng có như vậy, không bằng chúng ta...”
“Đúng rồi, phàm nhân hẳn là phải trả giá vì thời đại này! Chúng ta chinh chiến ở phía trước, bọn họ lại hưởng phúc tại hậu phương...”
“Sinh linh cỏ dại mà thôi, thu hoạch một mảnh, không đến hai ba trăm năm lại sẽ sinh trưởng khắp mặt đất.”
...
Chiến tranh tiền tuyến khiến cho các tôn chủ Đại Đế phải đi tới đi lui.
Oanh!
Bên cạnh đại giới Huyết vực là núi non đỏ sậm kéo dài cuồn cuộn, dưới bầu trời đen nhánh là một tòa tháp bén nhọn cao chót vót, từ đỉnh của tòa tháp này có bắn ra chùm tia sáng trắng như tuyết thẳng đến tận trời, phảng phất hải đăng vậy.
Đó là Vọng tháp, ở tiền tuyến chung quy đều sẽ có các cường giả Động Thiên của thế giới Hoang Cổ muốn lén vòng qua tiền tuyến, thâm nhập thế giới phía sau. Mấy ngày này, bọn họ đã ngăn chặn không ít cường giả cấp bậc Truyền Kỳ.
Xôn xao!
Đột nhiên, có từng đợt quái điểu mang theo hoa văn màu đỏ tươi trên trán bay qua đại địa, nhìn có vẻ có chút âm trầm quỷ dị.
“Đó là cái gì?”
Xung quanh Vọng tháp phân bố không ít tòa nhà với chiều cao không đồng nhất, một cường giả Truyền Kỳ đang canh giữ tiền tuyến, bỗng nhiên nhìn về phía không trung, nhanh chóng cảnh giác.
“Không có việc gì, đó là thú cưỡi của Hắc Lao Đại Đế Birch 400 năm trước, đó là một Quân Chủ Đại Đế vô địch một thời đại.”
Có người nhận ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi, như trút được gánh nặng.
Bọn họ thủ hộ đạo phòng tuyến thứ hai ở tiền tuyến, nhiệm vụ rất nguy hiểm, nếu có Quân Chủ Đại Đế phía địch nhân lén đột phá lại đây thì bọn họ đều sẽ không sống được.
“Từ từ, Hắc Lao Đại Đế trở về hậu phương thì thôi, sao lại mang theo cả ngự thú, cũng không có địch nhân...”
Sắc mặt của một số người thay đổi, cảm thấy không thích hợp.
Phi điểu đen nhánh với cái trán đỏ sậm, vô thanh vô tức như sóng triều, thong thả mà kiên định che lấp không trung, chậm rãi vọt tới, mang đến tử vong vô tận.
“Ahhhh!!”
Có người bắt đầu kêu thảm thiết, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
“Đại Đế, ngài vì sao lại...”
Thi thể của một Chuẩn Đế ngã xuống, hắn nằm trên mặt đất, ánh mắt dại ra nhìn về phía không trung.
Trong mắt tất cả đều là không thể tin được, hắn sớm đã chuẩn bị cho việc tử vong, có thể chết ở trong tay địch nhân, hắn cũng đã bàn giao hậu sự, lại không có nghĩ đến sẽ chết ở trong tay của người một nhà.
“Bởi vì các ngươi là kẻ yếu, cho nên không thể chấp hành lý niệm của mình.”
Trên đầu vai của một con quái điểu có một người đàn ông trung niên uy nghiêm đang đứng, cả người hắn như được bao phủ trong lớp sương đen. Hắn đi bước một về phía trước, nơi hắn đi qua đều bắt đầu đổ máu, thi cốt sinh linh chồng chất thành núi.
Cách đó không xa, trong đại giới Huyết vực.
Một tôn chủ Đại Đế đã nhận ra một ít manh mối, lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục chuẩn bị chiến tranh trên tiền tuyến.
Chúng sinh phía sau có liên quan gì với bọn họ đâu?
Năm tháng dài lâu sớm đã khiến cho tâm bọn họ trở nên lạnh nhạt.
Bọn họ đã từng nhiệt huyệt ở thời đại thiếu niên, nhưng theo năm tháng thì một thời đại kêu khóc đã dần không có quan hệ với bọn họ.
Bọn họ đã trở nên lạnh nhạt.
Giống như mười hai Tổ Vu trong Đại La Thiên vậy, già đi trong sự nhiệt huyết, sau đó đi về hướng hủ bại.
Đối với bọn họ mà nói, Hắc Lao Đại Đế tàn sát một mảnh chúng sinh, sau khi thu hoạch năng lượng trở về, ít nhất sẽ cùng gánh vác với bọn họ. Thậm chí bọn họ có thể để cho Hắc Lao Đại Đế mang danh tàn sát chúng sinh, sau đó lại giết hắn, cướp lấy năng lượng mà hắn bắt được.
Ai cũng rất thiếu năng lượng, muốn thành Thần thì cần tích tụ rất nhiều. Nếu có thể mang về năng lượng tử vong từ việc diệt sạch chúng sinh, thì ai có thể cướp đoạt tới tay, sau đó lại giết một số Thiên Đế, như vậy sẽ có khả năng thành Thần rất lớn.
Một khi thành Thần, chính là người chiến thắng trong cuộc chiến tranh hai giới lần này.
Ahh!!
Trong núi non, một người cầm trường thương, cả người phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt đang hướng về phía Chuẩn Đế đang lẩn trốn. Mặt người kia dính đầy máu tươi, vô cùng sợ hãi.
“Vì sao, tại sao lại như vậy!!” Hắn gào lên thảm thiết, “Chiến tranh giữa hai thế giới, chúng ta hẳn là nên đồng tâm hiệp lực, chúng ta vẫn luôn tắm máu tươi mà chiến đấu! Vì người nhà, vì quốc gia phía sau, chúng ta đã không tiếc tính mạng của mình, ai biết được Đại Đế cổ đại vậy mà lại....”
Rất nhiều cường giả Truyền Kỳ và Chuẩn Đế tại trạm gác phía sau tiền tuyến đều đã chết, chính là vì để yểm hộ hắn chạy trốn, mà hắn muốn đem tin tức này truyền đi khắp mặt đất:
Những người thủ hộ ngăn cản Quân Chủ Đại Đế từ thế giới khác tới đã bị người của mình phản bội!
Hắn dùng hết toàn bộ sức lực chạy như điên.
Trốn!
Nhất định phải trốn đi!
Phải giúp cho cường giả, con dân của quốc gia có thể trốn được bao nhiêu thì trốn!
Hạo kiếp khủng bố sắp buông xuống, chúng sinh đều phải tử vong, thậm chí số người có thể sống sót đã rất khó để tưởng tượng!
“Vô dụng.”
Oanh!
Toàn bộ thân thể của Chuẩn Đế đang chạy trốn bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một bãi sương máu, hóa thành nguồn năng lượng vô cùng tinh thuần.
“Đây chính là sự đáng buồn của phàm nhân...”
“Cho dù là Truyền Kỳ, ở trong mắt chúng ta cũng chỉ mạnh hơn phàm nhân một chút mà thôi. So với việc để cho các ngươi chậm rãi chết già, cưới vợ sinh con, vượt qua quãng đời bình thường còn lại, cuối cùng biến mất ở trong năm tháng lịch sử, không hề có chút ý nghĩa nào...”
“Việc làm những sinh linh phàm nhân tùy ý có thể thấy được kia, còn không bằng cung cấp một phần năng lượng cho những tồn tại chí cường như chúng ta, để cho chúng ta mở ra cửa lớn thành Thần.”
Sắc mặt của Hắc Lao Đại Đế rất bình tĩnh, không ngừng tính toán, “Thu hoạch ngay từ đầu đã không tồi, sinh mệnh càng cường đại thì chứa năng lượng càng khổng lồ. Những Chuẩn Đế trấn thủ biên cương, đám Truyền Kỳ kia là những thu hoạch vô cùng không tồi.
Thế giới chúng ta khác với thế giới Hoang Cổ, hệ thống của bọn họ cường đại, nhưng tu luyện khó khăn, nhưng số lượng cường giả của chúng ta lại nhiều. Mấy trăm năm qua, Chuẩn Đế, Truyền Kỳ ra đời rất nhiều. Trong cùng hệ thống ngang nhau, lợi ích mà chúng ta thu hoạch được lớn hơn vô số lần so với bọn hắn!”
Hắn đi nhanh về phía trước.
“Thời đại này quá xa lạ với ta, quốc gia của ta đã diệt vong... Không có thân nhân, không có bạn thân, không có thứ mà ta muốn bảo hộ, tàn sát đi cũng không hề gánh nặng.”
Nửa ngày sau.
Cả người Uku đầy máu tươi, trở về từ thế giới Hoang Cổ.
Đó là kết quả lưỡng bại câu thương. Hắn đã chém giết rất thảm thiết ở Nam Chiếu Quốc của thế giới Hoang Cổ, vì thế giới của mình, vì người nhà. Những chiến hữu Chuẩn Đế, đệ tử đã từng ngồi cùng quán bar đều đã chết vì nghĩa không hề chùn bước.
Hắn mất đi rất nhiều, nhưng không hối hận.
Dù sao chiến tranh thì phải có người đi hy sinh, không phải sao?
Mà hắn cũng đã đột phá từ trong cửu tử nhất sinh, thành công từ Chuẩn Đế bước vào cảnh giới Đại Đế Sử Thi.
Nhưng chung quy lại hắn vẫn đã buông tha cho đôi tình lữ kia, chỉ khiến bọn họ trọng thương, khiến họ trong khoảng thời gian ngắn không thể gia nhập trận chiến tranh này, nhưng vẫn phạm vào tội phản quốc như cũ... Bỏ qua cho đôi tình lữ kia là do Uku thấy được bóng dáng của mình từ trên người của bọn họ.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận