Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 501: Vinh Quang Và Bình Thường (Hạ)

Trên bầu trời xa xăm là những chiếc phi thuyền máy móc ma năng với ánh đèn trắng muốt gắn dưới đáy.
“Ta vốn cho rằng ta sẽ kết thúc như vậy… Ta muốn thả lỏng lúc cuối đời, tìm kiếm khởi nguồn của vùng đất dung nham cổ đại. Thật không ngờ… Vẫn tiếp tục đi trên con đường nghiên cứu. Đến cùng thì, ta vẫn không có mệnh nhàn hạ.”
Trong từng thời đại, những người quen thuộc vĩnh viễn rời đi, chỉ còn lại nhà khoa học nhân loại như hắn, người có bộ não và trí tuệ đặc biệt, vẫn đang nghiên cứu, vĩnh viễn thủ vững tại tuyến đầu của nhân loại, mở ra từng thời đại mới, cuối cùng lại nghênh đón thời đại máy móc ma năng xán lạn này.
"Thời đại tiếp theo là cái gì? Ta đã không còn muốn biết."
Rầm!
Nghênh đón luồng gió hơi nước từ phía xa, tâm trạng của Levis bỗng nhiên trở nên rất nhẹ nhàng.
Cuộc đời của hắn đã quá mệt mỏi.
Công lao của hắn đã đủ để viết ra một nửa cuốn trong toàn bộ lịch sử văn minh của nhân loại.
Hắn có trí tuệ mà chưa từng có con người nào có được, bộ não gần như của Thần, thành tựu xưa nay chưa từng có! Hắn mở ra từng thời đại, nhất định sẽ trở thành Thần của người Ishdar.
"Trong cuộc đời của ngươi, đã từng mong muốn điều gì chưa?”
Một giọng nói trầm từ xa truyền tới.
Ông lão râu tóc trắng phơ, mặt mũi nhăn nheo, viền mắt lõm sâu, run rẩy quay đầu lại. Đó chính là vị Thần linh siêu cổ đại vẫn trẻ tuổi như xưa. Hắn lặng lẽ đứng dưới tán cây đằng xa, hai tay khoanh trước ngực nhìn mình.
Sinh mệnh trường tồn hằng cổ dường như chỉ đang xem một đoạn thời gian ngắn ngủi. Hắn vẫn đứng ở chỗ này, tùy ý quan sát tân sinh và hủy diệt.
“Sinh mệnh vĩ đại, cho dù nhìn thấy bao nhiêu lần cũng làm người than thở… Ta biết ngài sẽ tới.”
Levis cười hào hiệp, khàn giọng nói:
“Ngài hỏi ta ý nghĩa của cuộc sống? Chắc là không có! Ta vẫn luôn bôn ba, thậm chí xưa nay chưa từng có thời gian kịp suy nghĩ, kịp dự định làm gì cho chính mình.”
Ông lão Levis ngồi trên xe lăn, yên tĩnh nhìn về phía dung nham.
“Ban đầu ta cũng có một cô gái yêu thích. Đó là một cô gái ở nông trường thích cười, có mái tóc vàng. Ta quen cô ấy khi nghiên cứu điện lực tại nông trường. Ta không đáp lại tình yêu của cô ấy, chỉ trơ mắt nhìn cô ấy gả cho một người nông dân. Cho nên, ta không kết hôn, chính vì đã đoán trước rằng tương lai của ta sẽ rất khổ, con đường này nhất định là sẽ rất chua xót. Mà hiện tại… cũng đã chứng minh là ta đúng. Nếu như không phải từ đầu đến cuối ta đều một thân một mình, có lẽ ta đã không thể chịu nổi từ lâu.”
Hứa Chỉ cười mỉm, yên lặng lắng nghe hắn kể.
Lần này, hai người họ không xuất hiện tại nơi công cộng, không có bất kỳ truyền thông nào chú ý tới, cũng không đàm luận bất kỳ chuyện gì liên quan tới tương lai nhân loại, hay sự lựa chọn văn minh, mà chỉ là một số chuyện nhỏ vặt vãnh.
“Ngài biết bình nguyên dưới chân này không?”
"Hơn 100 năm trước, chính là trang trại Michia nơi ta đã từng phát minh điện lực. Khi đó nơi này rất đơn sơ, được mấy tập đoàn tài chính tài trợ cho một khu vực để thành lập phòng nghiên cứu điện lực. Lúc đó, nơi này có rất nhiều nông dân và người chăn nuôi, nhưng hiện tại trang trại này đã trở thành nghĩa trang, nơi mai táng toàn bộ thời gian của ta.”
Sắc mặt của hắn bình tĩnh, nói với Hứa Chỉ về đoạn tình yêu tan vỡ của mình.
Đó là một mối tình đầu rất đẹp. Đối với Levis, đó là thời gian tươi đẹp nhất trong đời. Mặc dù đối với Hứa Chỉ mà nói, nó rất bình thường.
Nhưng chỗ đặc biệt nhất của mối tình đầu là khắc cốt minh tâm. Thường thường, nó là một tình yêu nhỏ bình thản, không liên quan trong mắt người khác. Nhưng mỗi khi đương sự nói về nó, bọn họ đều sẽ rơi lệ ướt mặt.
Hứa Chỉ vẫn là một người nghe trung thành, hắn đã nuôi thành thói quen tốt từ lâu.
“Sao ngươi không lựa chọn sống tiếp một đời? Đến đời sau, có lẽ ngươi sẽ sống tốt hơn.”
Ầm ầm!
Xa xa, cối xay gió bằng động cơ hơi nước xoay tròn, làm nổi lên làn gió nhẹ lan tỏa trên vùng thảo nguyên khô vàng.
“Có lẽ mấy năm cuối cùng của ta còn có thể cố gắng nghiên cứu một phen, là lại có thể nghiên cứu ra khoa học kỹ thuật mới. Sống thêm một đời nữa sao? Nhưng ta không muốn sống nữa. Tranh giành mạng sống với từng thời đại thật quá gấp gáp, khiến người ta thở không nổi…”
“Ta chờ mong một lần tử vong tươi đẹp.”
Ông lão cười bình thản, hai tay chống xe đẩy, ngửa đầu nhìn dòng sông dung nham phía xa. Ánh sáng đỏ hồng chiếu rọi trên mặt.
“Từ rất lâu trước, ta đã từng nghĩ tới một cảnh tượng. Đó là ta sẽ mặc âu phục đĩnh đạc màu đen lặng lẽ nằm trong quan tài, hai tay ôm hình chữ thập, hưởng thụ giấc ngủ vĩnh hằng của sinh mệnh…”
Hứa Chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
Trí tuệ của Levis đã tích lũy đến cực hạn, có thể thử sống lại, nhưng đã thẳng thắn từ bỏ.
Tâm trạng của Levis cũng có thể hiểu được. Người đàn ông dường như có vô tận trí tuệ này thực ra hắn đầy khát vọng và ước mơ. Hắn yếu đuối như một đứa bé. Trời cao trao cho hắn trí tuệ và thiên phú đáng sợ, tới cùng với sứ mệnh nặng nề phải gánh vác. Hắn không lựa chọn trốn tránh, mà dùng trí tuệ của mình kính dâng lên cả cuộc đời.
Cuộc sống như thế có lẽ là một sự đau khổ, hắn đã sớm muốn giải thoát rồi.
Có lẽ, hắn đã đi tới miền đất dung nham từ trước, vẫn đang đợi giờ khắc này… Chỉ là, hắn bị trì hoãn, bởi vì người Ishdar ở thời đại này cần hắn. Hắn sẽ ở lại một thời gian.
Hứa Chỉ không nói tiếp, chỉ lặng lẽ dõi theo hắn, trải qua thời khắc cuối cùng trên thế giới của ông lão đáng kính trọng này.
“Thực ra, ta cũng muốn là một thầy giáo trung học…” Ông lão tóc bạc lẩm bẩm.
Thời khắc này, hắn không còn là một Levis tự tin đến ngông cuồng, thậm chí với lòng tin tuyệt đối đã từ chối sự trợ giúp của Thần linh. Bây giờ hắn giống như một ông già tóc bạc trắng nhà hàng xóm, thích lảm nhảm, ngồi trên ghế dài kể những chuyện xưa qua năm tháng cho người nghe.
Hứa Chỉ nghe cả một buổi chiều. Ông lão cũng nói cả một buổi chiều.
Giọng nói của hắn dần hạ thấp, thành câu nỉ non gần như không thể nghe thấy:
“Trời quang mây tạnh, là lúc ta rời đi.”
Ào ào ào!
Cối xay gió bằng hơi nước đằng xa xoay tròn, gió nhẹ rải xuống. Trước nghĩa trang, một ông lão tóc bạc ngồi trên xe đẩy, sắc mặt yên bình, nụ cười mỉm vĩnh viễn đọng lại trên mặt.
"Ngươi không muốn vinh quang, nhưng vinh quang mãi quanh quẩn bên ngươi.”
Hứa Chỉ dựa vào thân cây.
Ánh mắt hắn lướt qua ông lão, lẳng lặng nhìn thảo nguyên rộng rãi một bên. Trong chớp mắt, hắn như nhìn thấy từng thời đại xa xôi trước kia, một nhóm Vu sư trẻ tuổi theo đuổi chân lý, bóng dáng cô độc thả bước chậm rãi.
“Tiễn đưa ngươi…”
Ngón tay hắn chỉ lên trời.
Ầm ầm!
Bầu trời lập tức ngưng đọng, vô số luồng khí màu sắc dung nham hình thành dòng nhiễm đỏ rực cả bầu trời, một bóng dáng khổng lồ xông thẳng lên cao. Một ông lão tóc bạc trên xe lăn như đang ngồi trên Thần tọa, bóng hình to lớn mênh mông quan sát cả thành thị máy móc.
“Đó là Thần linh siêu cổ đại, thần tích…”
Trong thành phố máy móc tại bình nguyên cối xay gió, tinh thần của vô số người đi đường chợt chấn động.
Mọi người lặng lẽ ngửa đầu, nhìn lên bóng dáng ông lão tóc bạc kia, dường như đã nhận ra chuyện gì. Họ lập tức rút điện thoại di động ra quay chụp ảnh, có người dần rơi lệ.
“Tiên sinh Levis… chúng ta đã được tán thành, thật quá tốt!”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận