Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 179: Tri Thức Là Gì?

“Ngươi nói xong chưa?”
Hứa Chỉ bình tĩnh, bỗng nhiên có chút cảm khái nhìn về phía không trung, “Thời đại này đã lưu lạc đến mức này rồi sao? Theo ta thì em trai Albert của ngươi thích hợp trở thành quốc vương hơn ngươi cả vạn lần. Tri thức của hắn phong phú hơn ngươi rất nhiều.”
Wesley Đại Đế hoàn toàn phẫn nộ, “Cái tên liều lĩnh kia?? Hắn căn bản không học qua tri thức để thống trị thiên hạ! Chỉ là một võ nhân ngu xuẩn! Không mang theo những người còn lại trốn đi nơi khác, lại còn xâm nhập vào vương đô cứu ta, chặt đứt hi vọng cuối cùng của nhân loại. Đây là quốc vương...mà ngươi nói sao?”
Hứa Chỉ nói: “Hắn là ngu xuẩn, không biết ẩn nhẫn. Nhưng ngươi có biết, quân chủ đại đế của các triều đại đều là võ nhân và là những người liều lĩnh, mà ngươi lại không phải.”
Wesley bỗng nhiên run lên.
“Muốn ta nêu ví dụ không?”
Hứa Chỉ dừng một chút, bỗng nhiên cười rộ lên, “Ngươi nói tri thức, vậy nó là cái gì? Là năng lực giở trò tâm tính? Là tài năng có thể khống thế cục thiên hạ? Là tâm trí hùng tài vĩ lược? Những cái đó.... từ trước đến nay đều không phải là tri thức.”
Wesley tức giận, nhịn không được tranh cãi: “Ta khổ đọc nghiên cứu qua《 Amyk pháp điển 》của quốc vương đời thứ nhất, đọc qua các bản tài liệu trân quý của Quang Minh Giáo Hội, còn nghiên cứu về lịch sử và các loại sách của vương quốc Bán Thú Nhân. Thậm chí còn tinh thông tri thức thâm ảo mà cường đại nhất trên thế giới —đế vương học (thống trị một quốc gia). Trên thế giới sẽ không thể có người nào có thể uyên bác hơn so với ta. Thế nhưng ngươi lại nói đó không phải là tri thức? Vậy tri thức là gì!”
“Ngươi thật sự tinh thông đế vương học sao?” Hứa Chỉ bình tĩnh nói: “Vậy đế vương học của các quân chủ đại đế thời cổ đại là cái gì?”
Wesley sửng sốt, lại lâm vào trầm mặc.
Hứa Chỉ bỗng nhiên cười nói: “Tri thức của bọn họ khác với ngươi..... Tri thức của bọn họ là chân lý! Mà tri thức đó luôn được xem là tiêu chuẩn duy nhất của quân chủ đại đế từ trước đến nay, không thể phủ nhận. Mỗi một thế hệ quân chủ đại đế đều có tri thức uyên bác, siêu việt hơn người bình thường rất nhiều.”
Thanh âm Hứa Chỉ xa xưa, giống như một hiền giả thời cổ đại đang cảnh tỉnh hậu nhân vậy, giống như Thần Trí Tuệ năm đó chỉ dẫn chân lý cho phàm nhân trên mặt đất. “Quốc vương loài người Wesley thân ái...”
“Lương thiện, từ trước đến nay chưa bao giờ là tôn chỉ của các vị quân chủ đại đế. Dù chính sách của Gilgamesh có tàn bạo, nhưng người trong thiên hạ không có ai dám nghịch phản.”
“Dùng thiện trị thiên hạ, cũng không phải là con đường mà quân chủ đại đế nên đi. Năm đó Luyện Kim Đại Đế trị thế, trăm năm không thượng triều! Mặc kệ chuyện quốc gia đại sự, hơn phân nửa năm thang ông ta đều đắm mình trong phòng luyện kim. Một lần bế quan chính là mấy chục năm, tất cả đều để cho nữ vu dưới trướng trị thế, thiên hạ có người dám phản sao? Thời thượng cổ vẫn luôn thái bình thịnh trị!!”
Ánh mắt Hứa Chỉ sáng quắc, nói năng có khí phách, “Tiêu chuẩn để trở thành quân chủ đại đế.....là chân lý duy nhất! Mỗi một vị hoàng đế cổ đại đều sở hữu một sức mạnh to lớn có thể trấn áp tất cả, chỉ cần bọn họ sống ở nơi đó đã chính là một thời đại rồi! Bọn họ ngã xuống, đó là kết thúc của một thời đại!”
Đầu Wesley Đại Đế ầm ầm chấn động.
Hứa Chỉ từ từ nói: “Ha ha ha..... Một con kiến tồn tại nhỏ bé lại đi cười nhạo người lấy chúng thần vĩ đại trên bầu trời làm mục tiêu, cười nhạo kiến thức của các vị đại quân chủ đại đế là nông cạn, là kẻ liều lĩnh. Wesley, thời đại chân chính đáng thương chính là thời đại này của các ngươi a.”
Trong đầu Wesley trống rỗng, như thể đã mở ra được bức màn về thời cổ đại tráng lệ, như thể nhìn thấy các vị quân chủ đại đế cổ đại đứng trên đỉnh của thế giới.
Ầm ầm ầm!
Vừa nói chuyện, cự thú Allah đã dần dần bay ra khỏi núi non, tiến vào bên trong vòng vây.
Vô số Bán Thú Nhân điên cuồng xông đến, tay cầm trường mâu, trường côn, hơn nữa còn có người nhổ cả cây đại thụ, âm thanh gào rống rung trời!
“Chiến tranh khí chùy.”
Một tiếng va chạm vang lên, không khí bỗng ngưng tụ, một thanh Chiến tranh khí chùy nhanh chóng được ngưng tụ, hung hăng đánh về phía trước.
Xôn xao!
Thú triều ùn ùn kéo đến, chiến chùy phảng phất như đã đánh nát một khe lớn trên mặt đất, vô số Bán Thú Nhân đang sống sờ sờ bị đánh trúng, miệng phun máu tươi và bay ngược ra ngoài.
“Này.... Đây là?”
Wesley Đại Đế nhìn này một màn như thần thoại này, đôi mắt trừng to, lần đầu tiên hoàn toàn thất thố.
Lý niệm từ nhỏ đến lớn của hắn phảng phất bị phá vỡ. Trong lòng hung hăng run lên, dường như có cái gì đó đang dần nảy sinh, “Đây là tri thức cần thiết để trở thành một thế hệ quân chủ đại đế có thể trấn áp thiên hạ sao?”
“Đúng vậy, đây là chân lý của ta, chân lý duy nhất.” Hứa Chỉ bình tĩnh nói, “Ngươi nhìn cho kỹ...”
“Chiến tranh khí chùy.”
Ầm ầm ầm!
Lại một con đường lớn bị oanh kích.
Cự thú Allah theo khe rãnh cực đại mà đi tới, dọc theo đường đi tất cả Bán Thú Nhân đều bị đánh cho bay ngược trở ra, thẳng đến vương cung Vidicimia.
Hứa Chỉ cưỡi cự thú, mang theo quốc vương loài người đi trong vạn quân mà giống như đang tản bộ trong sân vắng vậy. Một thanh âm xa xưa truyền đến, “Ta đến mảnh đất này cũng là muốn cảnh tỉnh một số người trên mảnh đất này- những kẻ buồn cười cho rằng có thể dựa vào mưu trí là có thể thống trị thiên hạ.”
Ầm vang!
Ước chừng nửa giờ, Hứa Chỉ cũng đã đánh ra hơn hai mươi phát Chiến tranh khí chùy, một đường đẩy ngang khắp mặt đất mà đến. Nếu từ không trung nhìn xuống thì có thể thấy toàn bộ mặt đất giống như hung hăng bị xe lửa đẩy ra một con đường rộng lớn bằng bùn đất vậy.
Đạp đạp.
Cự thú Allah dừng ở cửa vương cung.
Bán Thú Nhân ở hai bên thế nhưng lại không hề tập kích, mà bình tĩnh đứng ở hai sườn, phảng phất như đang chủ động mở rộng cửa.
“Blohm, thế nhưng lại không có trốn?”
Hứa Chỉ kinh ngạc nhảy xuống cự thú Allah, mang theo quốc vương con người Wesley, mạnh mẽ đi vào bên trong.
Hai bên sườn là một đội Bán Thú Nhân tinh anh, thân khoác áo giáp da màu đen, tay cầm vũ khí, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Đều là những Bán Thú Nhân tinh anh có thể lấy một địch mười.” Quốc vương Wesley thấp giọng nhắc nhở.
Hứa Chỉ đi vào trong vương điện vương quốc của loài người.
Bầu không khí trang nghiêm, hai bên là các đại thần của Bán Thú Nhân và các thủ lĩnh của các bộ tộc lớn.Trên vương tọa trạm trổ phù điêu màu đen tinh xảo có một Bán Thú Nhân cao lớn uy vũ đang ngồi, duỗi ra cánh chim màu xám, móng tay sắc bén. Đây chính là Vương của Bán Thú Nhân- Blohm.
“Dũng sĩ, hảo vũ lực.”
Blohm ngồi ở trên vương tọa, lớn tiếng vỗ tay tán thưởng.
“Ta thấy ngươi cả người lông lá, nếu so với nhân loại thì ngươi càng giống Bán Thú Nhân hơn. Ta xem ngươi và con người không có bất luận quan hệ lợi ích gì cả, tại sao lại chinh chiến thay bọn họ? Không bằng tới dưới trướng của ta, ta sẽ phong cho ngươi làm: Đệ nhất dũng sĩ Bán Thú Nhân.”
Ánh mắt Blohm nóng rực, “Ta sắp thống trị thiên hạ. Trên thế gian lại này sẽ không còn con người, chỉ còn lại Bán Thú Nhân chúng ta, quyền thế và mỹ nhân đều mặc cho ngươi hưởng dụng. Ngươi mang Wesley Đại Đế đến là vì để lĩnh thưởng phải không?”
Cả người Wesley Đại Đế hơi phát run, nhìn các đại thần hai bên, không khỏi đứng ra phía sau Hứa Chỉ.
Hứa Chỉ ngây ra một lúc, nhịn không được cười rộ lên, “Blohm, ai cho ngươi ngồi trên vương tọa này? Xuống dưới cho ta, ta mang Wesley đến, là muốn hai đại vương quốc thần phục. Ta sẽ trở thành quân chủ đại đế của thời đại này.”
Sắc mặt Blohm cứng đờ.
Quân sư Bán Thú Nhân Dwarf ở bên cạnh nhịn không được đứng ra, lớn tiếng quát: “Quốc vương của chúng ta tôn kính ngươi nên mới gọi ngươi một tiếng dũng sĩ! Ngươi lại nói là bất kính với ngươi, vậy ngươi là cái thứ gì?”
Mấy dũng sĩ Bán Thú Nhân cao lớn uy mãnh xung quanh cũng cười lạnh.
“Ỷ vào mình là cấp bốn liền dám giết tới nơi này của chúng ta sao?”
“Không biết vương tộc Bán Thú Nhân của chúng ta là nhân yêu thân chim, trời sinh đã có kịch độc, có thể độc chết Vu sư cấp bốn cổ đại à?”
----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận