Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 854: Vùng Cấm Lịch Sử 2

Càng vào trong núi sâu, chỉ cảm thấy một mảnh quỷ dị.
Xung quanh là một mảnh xám xịt, cây cối sinh trưởng xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy mà xuất hiện một số biến dị, càng không thấy bóng dáng của rất nhiều động vật.
Đoàn người tiếp tục đi về trước, càng tới gần núi sâu lại càng có một loại không khí khủng bố bao phủ khắp đại địa. Mấy thợ săn xung quanh sợ hãi nhìn bốn phía.
Rầm.
“Ngươi… Ngươi chảy máu mũi.”
Bỗng nhiên, một thợ săn chỉ vào một người khác nói, cả người không thể ngăn chặn được sự run rẩy, “Lỗ tai ngươi cũng...”
“Ta?” Một cái thợ săn khác ngẩn ra, không hề phản ứng, yên lặng sờ mũi và lỗ tai, bàn tay là một mảnh đỏ tươi, đồng tử lập tức trợn to, ngăn không được mà sởn tóc gáy.
“Các ngươi đi mau, nơi này có điểm không rõ.” Từ Oanh Lạc gầm nhẹ, để cho bọn họ nhanh chóng rời đi.
“Vậy còn ngươi?”
“Không có việc gì, ta cảm thấy ta còn kiên trì được.” Nàng nhấp môi, đuổi mấy người thợ săn kia đi, rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Ai, đây là người không có thiên phú, không có thiên phú sinh ra chính là kẻ yếu, suốt đời đều không thể trở nên mạnh mẽ... Nếu như người không có thiên phú cũng có thể tu luyện thì tốt rồi.”
Xung quanh là một mảnh xám xịt, phảng phất như tiến vào mộ của thời đại cổ xưa. Xung quanh rõ ràng xanh miết xanh biếc, lại lộ ra sự bất an mãnh liệt.
“Động vật nơi này hình như đều đã chết như thế này... Thực vật đối với cỗ hơi thở không rõ này có tính đề kháng cao hơn một chút.” Nàng cúi đầu sờ sờ bùn đất, cẩn thận nhìn bốn phía, tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, nàng thấy được một cái hang động nơi xa.
Nàng đang muốn đánh giá một chút, chỉ thấy nơi xa có bốn thân ảnh mặc trang phục đen trắng, phảng phất như đi tới từ thời không xa xôi, vậy mà lại là bốn vị Đại Đế. Bọn họ đang khiêng một cỗ kiệu, có một loại hơi thể khủng bố như siêu thoát tất cả đánh tới. Từng đợt uy áp bên trong kiệu đè nén vạn vật, như thể đứng trên cả vạn vật thiên địa.
Xôn xao!
Bốn vị đại đế vừa khiêng cỗ kiệu, vừa rải đầy tiền trắng khắp không trung, chậm rãi đi qua.
“Đây là cái gì?”
Từ Oanh Lạc sợ tới mức lui về phía sau vài bước, vội vàng cuộn lại một chỗ trong một góc, “Bốn vị Đại Đế với chiến lực nghịch thiên làm kiệu phu, khiêng một cỗ kiệu, bên trong kiệu là tồn tại viễn cổ khủng bố cỡ nào đây?
Xôn xao!
Bốn người khiêng kiệu kia chậm rãi đi vào chỗ sâu trong hang động.
Vùng cấm thật sự quá khủng bố.
Sợ tới mức hồn phi phách tán, sởn cả tóc gáy.
Nàng cảm giác ngồi bên trong hẳn là một vị Đại Đế, bởi vì nàng đã từng may mắn gặp qua đại đế, nhớ rõ hơi thở, nhưng mà ngồi ở bên trong sao có thể là Đại Đế được?
Hơi thở đè ép vạn vật muôn thuở như vậy, đồng thời làm cho bốn vị Đại Đế nâng kiệu cho hắn?
Nàng cũng không dám tiến vào, yên lặng ghé vào hang động, nhìn vị tồn tại thần bí kia rời xa, chỉ là cuối cùng lại truyền đến một câu mang theo năm tháng vô tận, “Đúng là sinh không gặp thời, thời đại mà đường thành tiên đã đứt, chỉ có thể gặp lại chư vị đạo hữu tại con đường thành tiên khác.”
Đôi mắt nàng vẩn đục, kịch liệt rung động.
“Chẳng lẽ, thật đúng là Đại Đế, nhưng mà Đại Đế sao có thể nghịch thiên đến loại này...”
Nàng lại trợn mắt nhìn, làm gì có cỗ kiệu và bốn vị kiệu phu thần bí?
Chỉ thấy chỗ sâu trong hang động có một viên hổ phách hình trứng màu cam vàng trong suốt. Bên trong vậy mà có một cánh tay bị đứt, máu trắng như tuyết, cánh tay đang nắm lấy một chuỗi hạt châu gỗ, lẳng lặng nằm ở trong nham thạch, tản ra hơi thở khủng bố khiến người áp lực.
“Bàn tay của một tồn tại không rõ đang nắm lấy chuỗi hạt thần bí, bị cấm phong ở trong thần nguyên viễn cổ?” Toàn thân nàng đều đã nổi da gà, hơi thở khủng bố như vậy vậy mà lại chỉ là một cánh tay?
...
Trong hang động đen nhánh, nhìn bàn tay bị đứt được bao bọc trong hổ phách cam vàng cổ xưa, bàn tay trắng nõn kết lan hoa chỉ, nắm lấy một chuỗi Phật châu, thon dài duy mĩ, đồng thời cũng mang đến một loại cảm giác khủng bố đến cực hạn.
Quang cảnh xung quanh biến hóa, lóe lên ánh sáng nhiều màu.
Từ Oanh Lạc phảng phất như nghe được lời thì thầm nỉ non đến từ năm tháng xa xưa, một hư ảnh hiện ra từ cánh tay cụt.
Trong hốt hoảng, nàng dường như nhìn thấy tồn tại thần bí cổ xưa đến từ năm tháng xa xôi, ánh sáng quanh người bắn ra bốn phía, đỉnh đầu có ngật đáp (mụn), một tay xoay hạt gỗ, sừng sững cửu thiên, mang theo khí thế đè ép vạn cổ.
“Một số tồn tại ngủ say trong cấm địa cổ đại lại bắt đầu không an phận...”
“Người lâu đời nhất của bọn họ đến từ kỷ nguyên hỗn loạn về nguồn gốc của thảm họa, thời đại mà con đường thành tiên đã bị cắt đứt, là kẻ thất bại của thời đại. Gần đây nhất, vì thời đại cuối cùng tự mình ngủ say, cho nên muốn xuất thế gây rối loạn, muốn hút tính mạng của sinh linh trên đại đại để sống đến kỷ nguyên tiếp theo.
Dù sao hiện tại cường giả của thời đại không đủ nhiều.
Bọn họ muốn bổ sung lực lượng thì phải tiếp tục ngủ say, chờ khi hoàn toàn tích tụ đủ người tài của thời đại, khi mà đủ số lượng thì sẽ cùng bước vào con đường thành tiên, tranh thủ tiên cơ...”
Cái gì!?
Từ Oanh Lạc chỉ cảm thấy trái tim đập bùm bùm kịch liệt kinh hoàng, trong lòng nhịn không được mà hoảng hốt.
Lượng tin tức trong một câu ngắn ngủn này quá lớn!
Trực tiếp chỉ ra toàn bộ chân tướng của thần thoại cổ đại!
Cấm địa cổ đại không chỉ có thi hài tàn khuyết thần bí trong chất keo không rõ phủ đầy bụi mà còn có sự tồn tại cấm kỵ từ cổ xưa ngủ say ở trong đó?
Sẽ xuất thế định kỳ để hút vạn linh trên đại địa?
Tạo thành đại kiếp nạn thiên địa của thời đại?
Đầu của Từ Oanh Lạc như bị nứt ra.
Nàng bỗng nhiên có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, cảm giác như vùng cấm mở ra lúc này chỉ sợ thật sự là chiến trường từ thời đại viễn cổ. Chỉ riêng hơi thở thôi là có thể đánh chết phàm nhân, tất cả đều đã bị người dùng sức đem mảnh đại địa này gấp lên, áp súc thành một mảnh đất trời nhỏ. Những gì được bày ra tại giờ phút này mới chân chính là đại địa cổ xưa cuồn cuộn vô ngần!
Nhưng mà những đại năng gấp lại những cấm địa đó, nhìn như là vì nhiều thế hệ phàm nhân sinh sôi nảy nở, trên thực tế lại là đang chăn thả. Bọn họ có thể định kỳ xuất thế, tàn sát chúng sinh! Mà lúc này cấm địa bỗng nhiên xuất hiện, xé rách đại địa, chẳng lẽ là những Đại Thánh cổ đại kia muốn thức tỉnh, xuất hiện lại tại nhân gian, mang theo dấu hiệu hạo hiếp diệt thế?
Nàng nhìn khắp cấp địa xám xịt thần bí, hoàn toàn rét run, trong lòng tràn đầy chua xót, cảm giác nơi đây không biết ẩn chứa bao nhiêu quái vật viễn cổ.
“Đúng vậy, lịch sử của chúng ta chỉ có hơn ba trăm năm ngắn ngủi... Nhân tộc trước đây đã đi đâu? Thời đại toàn bộ vật còn sống kia, tất cả đều là thức ăn cung cấp cho quái vật trong vùng cấm...”
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận