Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 778: A Tì Địa Ngục Nóng Rực 1

Rầm!
Ánh vàng rực rỡ bao trùm mặt đất.
Vân Đế mang theo đoàn người, bước vào trong một mảnh Phần thiên đã hoàn toàn thay đổi này.
Cảnh giới của cường giả Thiên Đế có thể ở trong môi trường chân không một lúc, không thể ở lâu.
Vân Đế lúc này, lẩm bẩm tự nói, trên gương mặt hiện lên nét khẩn trương,
“Rốt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không khí của Phần thiên của Thiên Nhân Đạo chúng ta dường như đã biến mất toàn bộ, núi sông cũng không còn, lại còn mọc đầy những loại thực vật đặc thù thần bí??”
Phải biết rằng, những chiến sĩ Ngạ Quỷ Đạo kia đều đã mất mạng, mà những thực vật này lại hoàn hảo vô khuyết, có thể thấy được chúng nó khủng bố cỡ nào.
Phốc xuy!
Hắn hơi siết chặt tay.
Một cái cây đột nhiên nổ tung.
Hắn mới phát hiện ra cấu tạo của chúng cực kỳ kỳ lạ, có hai cái túi không khí dùng để chứa đựng không khí, lấy đó để sinh sống trong môi trường chân không này. Mà hiện tại trong không khí dường như còn có tia năng lượng cao khủng bố nào đó, đang không ngừng xoay chuyển, bắn phá khắp nơi. Đây đó đều là loại kịch độc thần bí mà khủng bố kia!
Nhóm Thiên Đế cũng châu đầu ghé tai.
“Mảnh đất này đúng thật là không thể tưởng tượng nổi.”
“Thực vật thần bí khó có thể tin.”
“Nơi này, tràn ngập lửa độc nóng rực, khiến người tử vong.”
“Nhiệt độ nơi này như thiêu đốt toàn bộ không khí, không thể hô hấp!”
….
Lúc này, trên mặt bọn họ đều tràn ngập vẻ chấn động.
Nhưng mà sau đó, bọn họ phát hiện Phần thiên lúc này vậy mà lại bắt đầu kết nối với một mảnh không gian khác, cho nên Phần thiên mới biến đổi khác thường như thế. Bọn họ thuận thế đi ra ngoài, đi tới một mảnh không gian bên ngoài, thấy được hình ảnh cả đời đều khó có thể tin!!
Một vòng ánh sáng vàng khổng lồ tỏa ra từ một quả cầu lửa cực đại che đậy khắp vòm trời.
Một mảnh đất trống tĩnh mịch mà rộng vô ngần, bùn đất kèm với kim loại rỉ sét loang lổ, gồ ghề lồi lõm, phảng phất như một cái thế giới bị hoen rỉ.
Trên mặt đất có trồng lác đác các loại cây cối xanh biếc cổ quái, cứng cáp hữu lực, trong suốt, giàu sức sống, cành lá sáng như đế vương lục, ánh sáng quanh quẩn, hấp thu từng đợt xạ tuyến.
Càng quỷ dị hơn chính là, một đám nam nữ mỹ mạo kỳ dị đang đi lại ở trong miệng núi lửa, vui chơi nhảy múa, thoạt nhìn thì hình như không thông minh lắm, giống như là dã thú, tinh tinh vậy. Nhưng dường như môi trường hiểm ác này đối với bọn họ mà nói căn bản không ảnh hưởng đến họ.
“Sao có thể có loại sinh vật có thể sinh tồn được?” Bọn họ hoàn toàn kinh ngạc, đồng tử giãn ra.
Vân Trung Quân ngửa đầu, cổ họng phát khô, nhìn về phía Mặt Trời rực lửa đang phát ra phóng xạ, nóng cháy khắp đại địa, “Đây là một thế giới thần bí và vỡ nát! Không biết vì nguyên nhân gì mà có thể đánh xuyên qua Phần thiên giới của Thiên nhân đạo chúng ta, tiến hành xâu chuỗi.”
“Ta bỗng nhiên có loại cảm giác tang thương của năm tháng vĩnh hằng. Quả cầu lửa cuồn cuộn trong không trung kia dường như đã tồn tại mấy vạn, thậm chí là trăm triệu năm. Mỗi một hạt cát hạt sỏi dưới chân này đều mang theo cảm giác xa xưa, bình yên mà nằm, thọ mệnh cũng lâu hơn chúng ta cả vạn lần.”
“Lịch sử…đúng vậy, ta cảm nhận được sự lắng đọng của lịch sử dài lâu, loại cảm giác này thực chân thật. Mảnh thế giới khắp nơi đều hoang vắng và tĩnh mịch, dường như đã qua mấy vạn, trăm triệu năm… không thể là giả được.”
“Nơi này, là đường Thái Dương cổ đại trong thần thoại? Liệt nhật luyện ngục?”
Rất nhiều người trầm mặc, dòng năm tháng lâu dài này cũng quá mức kinh người, căn bản rất khó có thể tưởng tượng nổi!
Trong đó, có một Thiên nhân Đại Đế cảm thấy những lá cây đó thật xa hoa, nhịn không được duỗi tay muốn đụng vào một cành lá xanh biếc như ngọc, nhưng còn chưa đụng tới, chỉ cảm thấy đầu ngón tay có cảm giác bỏng rát.
“Đừng đụng!!”
Vân Trung Quân kích động, vội vàng cảnh cáo, “Thực vật trong thần thoại thường rất xa hoa lộng lẫy, dưới ánh sáng mặt trời sẽ phát ra ánh sáng nhiều màu. Chúng nó có tác dụng hấp thu những lửa độc kia, cành lá đã được áp súc vô số lần, Thiên Đế cũng rất khó chống cự!”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, người nọ vội vàng sợ tới mức rút tay về.
Dù sao loại kịch độc khủng bố này, chỉ phát ra trong không khí thôi đã rất khó ngăn cản rồi. Nếu thực sự đụng vào độ dày độc tố như vậy có khả năng ngay cả bọn họ cũng gặp họa.
“Nơi đây thần bí khó lường, khắp nơi đều cực kỳ nguy hiểm! Phải đề cao cảnh giác!” Vân Trung Quân tuy là nói như vậy, nhưng chính mình lại bỗng nhiên muốn bắt lấy một sinh linh đang chạy nhảy trong đó.
“Ngược lại là những sinh vật này vậy mà lại không bị ảnh hưởng bởi sức ép không khí của nơi này, cũng như là các chất kịch độc khiến sinh vật hư thối khác. Chúng nó có thể sống yên ổn tại chỗ này!”
“Ngươi không nên động thủ.”
Vân Đế bỗng nhiên gọi hắn lại, tuy rằng những sinh linh đó thoạt nhìn nhỏ yếu vô hại, nhưng vọng động rất có thể sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm. Hắn chỉ về phía nơi xa, “Các ngươi xem…”
Tầm mắt của mọi người nhìn qua.
Nơi xa, là một mảnh kiến trúc cổ vỡ nát, gạch ngói thấp thoáng, hình như là một tòa miếu cổ với ngọn đèn đồng đung đưa phía trước. Trước cửa là một tấm bia đồng cổ xưa đứng chót vót trên đại địa, phía trên có không ít vết màu xanh đồng, rỉ sét loang lổ. Mặt trên phảng phất như khắc họa một vài bức tranh từ thời viễn cổ, dường như là các vị Thần viễn cổ, đang bôn tẩu, gào thét, trong gào rống mang theo phẫn nộ, khóe mắt mang theo nước mắt.
“Bích họa viễn cổ sao!?”
Giờ phút này, trong lòng mọi người đều cảm thấy sợ hãi, sống lưng đều phát lạnh, chỉ cảm thấy một bức họa cuộn tròn cổ xưa đang chậm rãi mở ra.
Đây là một nơi hoang vắng mang theo sự thê lương của năm tháng, những bức tường đổ nát kia như đang kể về một đoạn thần thoại tang thương. Trong lòng của bọn họ ngăn không được kích động, cảm giác mông lung và thần bí này khiến họ nói không nên lời.
“Trên tấm bia đồng cổ này rốt cuộc viết cái gì vậy? Chữ đã mờ hết rồi.”
“Vì sao các vị Thần được vẽ trên bức tranh đều đẫm nước mắt, bầu không khí lại tràn ngập sự bi ai và thê lương như vậy?”
“Tại thời đại xa xôi, những Cổ Thần kia tại sao lại giận? Lại vì sao mà khóc?”
Bọn họ không để ý đến cái khác nữa, kích động kêu to. Bọn họ không thể ở lại quá lâu trên mảnh đất ác liệt mà tràn ngập tuyệt vọng này, lập tức liền tiết kiệm thời gian, đi thẳng về hướng bia đá kia.
Dần dần họ càng tới gần.
Tấm bia đá kia đã quá mơ hồ, chỉ dư lại mấy bức bích họa rời rạc.
Bọn họ nhìn thấy miêu tả trên bích hoạ, nơi đây đã xảy ra một trận chiến tranh khủng bố, cuối cùng bị phá thành mảnh nhỏ. Mảnh thiên địa này cũng bị đốt cháy đến cạn khô không khí, khắp nơi đều là lửa độc, trên bầu trời là một vòng Thái Dương thần bí, quỹ đạo cũng bị kéo lại gần hơn. Thế giới này bởi vậy mà biến thành tuyệt địa.
Nơi này, trở thành địa ngục nhân gian.
Mà những sinh linh trước mặt này chính là còn sót lại sau chiến bại, hậu đại cũng bị trấn áp tại đây, nhận hết mọi tra tấn thống khổ, đời đời không thể siêu sinh!
Vân Đế nỉ non, “Ở chỗ này nhận hết mọi thống khổ vĩnh viễn? Vậy thì nơi này, chẳng lẽ là địa ngục vĩnh hằng trong thần thoại? Kịch biến của Địa phủ…lúc này đã xé rách luân hồi, chẳng lẽ là đạo Thiên nhân đã vô tình đả thông với thế giới người chết trong truyền thuyết kia sao?”
Hắn nhìn vào lò luyện khổng lồ trên không trung, lửa độc thiêu đốt, nhuộm khắp mặt đất. Nếu nơi này thật sự là địa ngục, như vậy cũng danh xứng với thực.
Hung hiểm, khủng bố, thần bí, nơi nơi đều là nguy cơ.
“Nơi này là địa ngục sao? Nghiệp hỏa vô gian, đốt cháy tất cả…”
Thiên Đế ở đây đều bị giật mình, đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận