Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 403: Khảo Vấn Bản Tâm

Thời gian trôi qua.
Thế giới bên ngoài vẫn không ngừng tranh chấp, không ngừng chiến tranh, càng ngày càng quyết liệt.
Một năm, hai năm… Hứa Chỉ vốn dĩ đã có sẵn tri thức, dưới sự hỗ trợ của nguồn năng lượng dồi dào vô tận, tốc độ tu luyện cực nhanh.
Đến năm thứ bảy, hơn hai ngàn ngày trôi qua, Hứa Chỉ đã đạt tới cảnh giới sáu đỉnh phong của thể tu, năng lượng ở kinh mạch trong cơ thể giống như thủy triều, sau đó tập trung lại ở trong đan điền. Nguồn năng lượng nóng rực đó, hóa thành một lò luyện mặt trời.
Oanh!
Nguồn năng lượng cực lớn trào ra, dường như có thứ gì đó trong cơ thể đã bị phá nát.
Trong lòng Hứa Chỉ vô cùng vui vẻ,
“Cấp bảy…”
Tuy rằng khối thân thể này chỉ là cấp bảy bình thường nhất, được hỗ trợ bởi số lượng lớn tri thức mà kính tượng học tập, còn có năng lượng khổng lồ mà bản thể cung cấp, quả thực không có gì đáng để kiêu ngạo. Nhưng không thể nghi ngờ rằng đây chính là bước đi đầu tiên của hắn.
Đây là kinh nghiệm.
Kinh nghiệm cảnh giới thuộc về mình hắn.
Sau này, khi bản thể của hắn tiếp nhận nguồn năng lượng cực lớn, tương đương với việc trùng tu, thể tu có thể đột phá cảnh giới cấp bảy mà không hề có bất cứ trở ngại nào.
Tâm niệm vừa động, Hứa Chỉ yên lặng đứng lên cảm nhận cơ thể của mình, sau đó bước ra khỏi rừng rậm, nhìn về phía bầu trời,
“Hiện tại, là thời điểm để bắt đầu thích ứng sức mạnh, đồng thời bước vào con đường tu luyện khác xem sao. Chân lý, đạo tâm…”
Từng bóng người hiện lên trước mắt, vui buồn thống khổ.
“Ta đã chứng kiến Hồ Nhân Nông biến thành người phàm cưới vợ sinh con, trải qua đau khổ của đời người, từ đó mới hiểu được ý nghĩa thực sự của hương hỏa.”
“Ta đã chứng kiến Đạo Trường Sinh trải qua khổ hình trên Thiên Đình, trải qua sự thống khổ do sét đánh, lại rơi lệ trước Đại La Thiên, một mình ngăn chặn các vị Thiên đế cổ xưa, từ trong đau thương thống khổ tìm ra được con đường dành cho mình.”
“Ta cũng đã chứng kiến Liễu Ôn Kiếm thống khổ cắt đứt cánh tay, đưa vào lò lửa lấy thân rèn kiếm, biến thành một bà lão ba mươi năm. Sau đó đã một lần nữa trở về, trở thành một Thiên đế phàm nhân, cuối cùng mở ra thời đại Thục Sơn.”
“Đó là bọn họ, vậy còn ta thì sao?”
Hứa Chỉ nhanh chóng đi về phía trước, nhịn không được rơi vào trầm tư,
“Chân lý của ta, đạo tâm của ta, rốt cuộc là cái gì…”
Cái gọi là chân lý, đạo tâm lại là cái gì?
Đối với cuộc sống hòa bình của người hiện đại mà nói thì quả thực đây là một vấn đề rất huyền học.
Hứa Chỉ quan sát một đoạn thời gian, cảm thấy rằng chính mình đã hiểu rõ bản tâm, kiên định con đường tương lai của mình.
Không giống với hệ thống thể tu, hệ thống pháp tu đạo pháp, vu thuật, hương hỏa này liên quan đến năng lượng linh hồn, cảm xúc.
Thi triển thuật pháp, chịu ảnh hưởng của cảm xúc và nội tâm.
Nội tâm muốn cái gì, đạo pháp liền trở thành hình thức đó.
Đây mới là hiểu ra bản tâm.
“Hồ Nhân Nông, Đạo Trường Sinh, Liễu Ôn Kiếm... Mỗi người đều khác nhau, bọn họ đều phải trải qua sự sụp đổ, hiểu rõ bản tâm, từ đó mới đặt vững con đường sau này.”
Hứa Chỉ yên lặng nói, “Bản tâm của ta lại là cái gì? Nếu thật sự muốn làm một sự so sánh, thì có lẽ ta cùng một loại với Phượng Hoàng, vô cùng bình thản, nhiệt tình yêu thương tự nhiên, không theo đuổi cái gì cả... Từ thế giới nhỏ trong nội thiên địa của chúng ta là có thể nhìn ra, đều là người chơi thuộc hệ sinh hoạt.”
Hứa Chỉ không ngừng sắp xếp nội tâm, khảo vấn lại bản tâm của chính mình.
Làm Tạo Vật Chủ kiến tạo nên vạn vật, Phụ Hoàng Trùng Tộc, sinh sôi chủng tộc, chi phối vô số thế giới, thì nội tâm phải nên như thế nào mới thích hợp đây?
Là vĩnh hằng bất hủ?
Là theo đuổi lực lượng mạnh nhất?
Hay là một sự kết hợp giữa Thần Hủy Diệt và Thần Sáng Tạo khống chế luân hồi? Sáng tạo và hủy diệt? Vượt qua toàn bộ những thứ bình thường? Là tồn tại tối cao nhất của nhiều thời không?
Không không không, mấy cái kia đều quá huyền học, quá cao lớn.
Những người khác cho là như vậy? Nhưng cá nhân Hứa Chỉ cho rằng phải bình dân một chút, nếu để cho chính mình trả lời vấn đề này thì bản tâm của Tạo Vật Chủ chính là cá mặn!
Làm một Tạo Vật Chủ, cùng loại với siêu cấp biến thái Medusa, cuồng M, điên cuồng đánh nhau, cuồng chiến đấu?
Thế giới sẽ gặp phải đại nạn.
Thiện lương giống như Đạo Trường Sinh thì không thể để bá tính sinh linh tử vong?
Vậy không có đại diệt tuyệt, sinh vật không có hưng suy luân phiên, làm thành một đầm nước chết, đó cũng không phải là một Tạo Vật Chủ tốt.
Làm một người phía sau màn dã tâm bừng bừng giống như Đế Kỳ, điên cuồng can thiệp, đùa bỡn cả thời đại, không từ thủ đoạn?
Quá chỉ vì cái trước mắt, Đế Kỳ có chút giống như thế hệ Mẫu Hoàng Trùng Tộc đời trước vậy, nền văn minh giống như thiên tai, có lẽ vì để trở nên mạnh mẽ nên đi theo con đường châu chấu, không ngừng cướp đoạt và xâm lược.
Mấy cái đó đều không thích hợp.
Hứa Chỉ cho rằng phải có một tâm như cá mặn.
Nói một cách cao siêu hơn thì chính là ngồi xem thương hải tang điền, mây cuộn mây tan.
Giống như là một đứa trẻ ngồi xổm xuống, nhàn nhạt nhìn một đám kiến dưới mặt đất, nhìn văn minh chiến tranh của bọn họ, hưng thịnh, hủy diệt. Nếu bọn họ có đi lệch hướng thì sẽ trộm đẩy một chút.
Nói như vậy, trong nháy mắt sẽ trở nên cao lớn.
Mà làm Tạo Vật Chủ, nhìn những người chơi sa điêu kia khiêu khích nơi nơi, điên cuồng gây chuyện, một số dân bản xứ thì cả ngày chỉ muốn nghịch thiên. Hắn cũng rất cá mặn, tùy tiện ghi vào một quyển sổ nhỏ, sau đó trừng trị một chút, dùng nước vây chặt những con kiến nhỏ đó là xong rồi.
“Xem ra, ta đã hoàn toàn hiểu rõ đạo tâm của mình, tự do tự tại, giống như chim chóc... Cũng không quá cao lớn, chỉ là một người nhàn rỗi bình thường.” Hứa Chỉ là một người rất hiện thực, bản tâm cũng không phải là độc nhất vô nhị.
Sau khi hắn hiểu rõ lòng mình thì không nhịn được mơ màng.
“Vấn đề tiếp theo, tính cách của ta và Phượng Hoàng tương đối phù hợp. Phượng Hoàng thích ẩn cư, nhưng mà Phượng Hoàng đã trải qua những đòn đánh tàn nhẫn của xã hội mới hoàn toàn hiểu rõ chính mình thích ẩn cư thế ngoại, nội tâm trở nên siêu nhiên...”
“Như vậy, có phải ta cũng nên trải qua một trận đòn đánh tàn nhẫn của xã hội?”
Hắn không ngừng suy nghĩ, mỗi người đều không giống nhau, cứ cho là đại bộ phận người đều sẽ bị đánh đập tàn nhẫn, nhưng mà phương thức sẽ không giống nhau. Giống như Hồ Nhân Nông nghèo túng cưới vợ sinh con, Liễu Ôn Kiếm cửa nát nhà tan, mà Manh Muội lại không bị đón đánh, ngộ đạo trong một ngày mưa, khi gặp được hai đồ đệ, cùng với phụ thân của Đạo Trường Sinh, cho nên đột nhiên cảm khái...
Đây được xem là duyên phận, đạo tâm của chính mình chính là cá mặn, có lẽ ăn một quả táo thì có thể bỗng nhiên đột phá?
Nói không chừng là vậy cũng nên. Người thanh niên tóc đen mắt đen ngửa đầu nhìn về phía không trung, “Nghĩ nữa cũng vô dụng, chậm rãi đi một chuyến thôi. Đã lâu không có tới thế giới Vu sư rồi, phải nếm thử các loại mỹ thực, giống loài ở đây cũng đã trở nên khác đi rất nhiều.”
...
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận