Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 739: Bạo Quân 2

Một thời đại sáng chói đã ra đời.
Bảy tồn tại thiên kiêu trẻ tuổi hóa thành một vòng chói mắt như là Thái Dương, trấn áp một đời, không thể địch nổi, tăng thêm vài phần sắc thái mỹ lệ và hy vọng cho đại địa.
Đoạn thời gian này, được gọi là 50 năm hy vọng, nhưng chỉ được ngắn ngủn một lát, bọn họ lại liên tiếp ngã xuống, bị các kỳ tài Thiên nhân thiên tư trác tuyệt trực tiếp ra tay, bị trấn áp mà chết!
Nghiêu Quốc hoàn toàn đại bại, không có sức chống cự.
Thiên Niên, năm 373.
Trương Nghiêu chiến tới Đế cung, gặp được hai vị Đại đế Thiên nhân.
“Chung quy vẫn là tới...”
Trương Nghiêu lẳng lặng ngồi ở trên ghế, nhìn hai tồn tại cả người được bao phủ bởi ánh sáng mông lung, đang chờ đợi tử vong cuối cùng.
Hắn bại, chính mình chỉ có một người, số lượng cảnh giới Thiên Đế không bằng đối phương. Mà hai bên tiến hành giao đấu, Thiên Đế, Chuẩn Đế trẻ tuổi hai bên giao thủ, cũng hoàn toàn bị đánh bại.
“Nhưng ta chung quy.. cũng đã đốt lên một ngọn lửa.”
Trương Nghiêu là một đại đế hùng tài vĩ lược, khuôn mặt lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn sớm đã biết, bại vong là điều tất yếu, không thể tránh khỏi.
Ngay từ khi hắn bắt đầu tuyên chiến với Thiên nhân, đã biết trước kết cục này, mất nước diệt chủng, mấy trăm vạn con dân của hắn đều sẽ trôi giạt khắp nơi, cửa nát nhà tan.
Nhưng hắn vẫn làm như vậy, biến thành bạo quân nhất trong lịch sử.
Tâm hắn rất lạnh, cũng đủ tàn nhẫn.
Lịch sử sẽ nhớ kỹ điều này, đời sau có lẽ đánh giá hắn như vậy: Trương Kiêu, vị hoàng đế đầu tiên trong Nhân Gian Đạo đột phá Thiên Đế cấp bảy, là một bạo quân dã man, mang theo mấy trăm vạn con dân, đấu với Thiên nhân, khiến cho vương quốc bị hủy diệt!
Là không biết hậu quả sao?
Không, hắn hiểu rõ hậu quả hơn so với bất cứ ai, rõ ràng biết là tử vong, nhưng vẫn lựa chọn làm như vậy.
Bởi vì, con người luôn muốn đi bước đầu tiên, phát ra thanh âm rống giận, không trải qua những thay đổi đẫm máu tươi, không khiêu chiến, không thăm dò thì không thể biết tình hình bên trong của đối phương, như vậy sẽ không thể chiến thắng đối phương, sẽ vĩnh viễn bị bao phủ dưới cái bóng của Thiên nhân, Nhân Gian Đạo sẽ bị thống trị, chi phối.
Hôm nay Nghiêu Quốc diệt vong, dù sao cũng sẽ hóa thành mồi lửa hy vọng cho ngày mai, trong lịch sử tương lai sẽ nở rộ thành đóa hoa tươi đẹp.
“Mọi thứ hôm nay đều là lót đường cho người sau.” Ánh mắt hắn trở nên hoảng hốt.
Nếu có thể, ai lại nguyện ý làm bạo quân?
Trước mặt là một vị Thiên nhân, cả người phát ra hơi thở khủng bố kinh người.
Trương Kiêu đứng lên, đột nhiên cúi đầu, chậm rãi giơ lên trường đao đã đi theo chính mình vô số năm. Người đàn ông cao lớn uy vũ này lau đi nước mắt trên mặt, lớn tiếng cười nói, “Cho dù là chết, cũng muốn đánh chết một hai Thiên nhân đại đế.”
Trương Kiêu giơ đao lên cao.
Hắn muốn động thủ.
Nhưng lúc này lại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của một Thiên nhân, “Trương Kiêu, ngươi cho rằng Thiên nhân chúng ta không biết hành động của ngươi? Ngươi muốn làm cái gì chúng ta đều biết, không phải là muốn lót đường cho hậu nhân sao.”
Vân Đế nhìn Trương Kiêu với thiên phú và chiến lực khoa trương, Vân Trung Quân đứng ở bên người bình tĩnh nói: “Các ngươi không thấy thiên phú của chúng ta rất quen sao?”
Sắc mặt Trương Kiêu bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
Thiên phú của vị Quân chủ Thiên nhân này vậy mà lại rất giống với tồn tại cổ đại mà hắn cực kỳ kính ngưỡng —— Bạch Đế. Nhưng điều này quả thực là đã làm bẩn vị anh hùng cổ đại của Nhân Gian Đạo.
Vân Đế lại tiếp tục nói: “Có lẽ, chỉ là ngẫu nhiên, trên đời có biết bao nhiêu là sinh linh? Chung quy lại sẽ cho ra đời những đóa hoa tương tự, ngươi nghĩ là như vậy.... Nhưng thế gian thực sự có mấy cái ngẫu nhiên như vậy? Thế gian, có lẽ có thế giới tử vong thần bí, người chết đều ở trong đó luân hồi chuyển thế... Tử vong, không phải là kết thúc, mà là mở ra một cuộc sống mới.”
“Thiên nhân chúng ta không ngừng quan sát, dần dần phát hiện ra một quy luật, phát hiện trong số chúng ta có rất nhiều người đều là người có công lớn trong lịch sử Nhân Gian Đạo, kiếp sau liền sẽ nhập Thiên Nhân Đạo, trở thành tồn tại tôn quý nhất, một vị, hai vị, mười mấy vị.... Thiên phú đều giống với danh nhân trong trong lịch sử, xuất hiện ở trong Thiên nhân đều không phải là ngẫu nhiên... Trương Kiêu, ngươi cũng sẽ giống như ta, giống như Bạch Đế, kiếp sau sẽ gia nhập Thiên Nhân Đạo.”
Gương mặt Trương Kiêu dần dần dại ra.
Vân Đế tiếp tục mở miệng, chậm rãi mà nói, “Không chỉ là ngươi, mà ngay cả bảy thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm có gan đấu tranh với Thiên nhân trước đây, cũng sẽ bởi vì đại công tích mà tiến vào Thiên Nhân Đạo của ta. Thiên tư trác tuyệt của bọn họ thật đáng sợ, đủ để cho Thiên nhân chúng ta bổ sung một lượng máu ưu tú mà cường đại!”
“Trận chiến Thiên nhân này, ngươi cho rằng nằm trong tính toán của ngươi sao?”
“Không!”
Vân Đế hung hăng bước về phía trước,
“Không đúng!!”
“Ngươi sai rồi!!”
Giọng nói Vân Đế càng ngày càng lớn, đánh thẳng vào tâm, nặng nề như tiếng chuông lớn,
“Ngươi vẫn luôn ở trong tính toán của chúng ta, dựa thế mà làm, tương kế tựu kế... Trận chiến tranh này, không chỉ giúp cho lớp Thiên nhân trẻ tuổi chúng ta luyện binh, còn thay máu thời đại cho Nhân Gian Đạo. Bảy tồn tại kia, còn có chính ngươi, sẽ hoàn toàn khuếch trương thế lực của Thiên Nhân Đạo chúng ta.”
Trong nháy mắt.
Đầu óc Trương Kiêu trở nên trống rỗng.
Hắn theo bản năng nắm chặt trường đao trong tay, đây là đồng bọn duy nhất của hắn.
“Ngươi hiện tại, thật sự muốn động thủ với chúng ta sao?” Giọng nói Vân Đế lạnh lùng, từng câu từng chữ chọc vào chỗ sâu trong tim, “Ngươi! Trợ giúp chúng ta, ngươi, chung quy lại cũng sẽ trở thành chúng ta... Ngươi là công thần của Thiên nhân chúng ta, trọng sinh kiếp sau, sẽ ghi lại cho ngươi nhớ công lớn này!”
Con ngươi Trương Kiêu hoàn toàn trợn to, cả người phát run, thân hình dường như già đi mười mấy tuổi, thân hình khô khốc run rẩy, “Không đúng không đúng không đúng, thiên phú tương tự của các ngươi chỉ là ngẫu nhiên. Bọn họ đều là anh hùng nhiệt huyết trong lịch sử, không có khả năng biến thành các ngươi...”
“Ngươi dao động, không có ý chí chiến đấu...” Vân Đế nhìn Trương Kiêu.
Đây là một địch nhân đáng sợ, ý chí kiên định đến cực hạn. Nhưng mà lúc này, trong lòng lại lơi lỏng, tạo ra lỗ hổng. Bởi vì...
Hắn bắt đầu quỳ xuống.
Với thiên phú của Vân Đế, quỳ xuống đối thủ đã tất bại.
Không thể phủ nhận, Trương Kiêu là một đối thủ khủng bố. Chiến lực của hắn thực đáng sợ, chém giết chính diện đủ để tổn thất thảm trọng, nhưng mà cục diện trước mắt đã đả kích sĩ khí, tinh thần, tín niệm của hắn. Tự hắn đã đem bảy anh hùng kỳ tài vào Thiên Nhân Đạo, bao gồm chính hắn…
Hắn nhìn như anh hùng bi liệt, lưng đeo lịch sử bêu danh, kỳ thật chính là tội nhân và phản đồ lớn nhất của Nhân Gian Đạo, trợ giúp Thiên Nhân Đạo. Tín niệm của hắn đã sụp đổ.
Đúng là đặc sắc.
Quả thực là kế hoạch xuất sắc.
Vô luận là tài trí, tính kế, mưu hoa, năng lực chiến đấu, đều thuộc vào dạng cực kỳ kinh người, đây chính là quân chủ Thiên nhân sao? Đây là Bạch Đế năm đó dẫn dắt nhân loại đốt rẫy gieo hạt, là đệ nhất lãnh tụ vĩ đại của nhân loại sao?
Trương Kiêu trầm mặc.
Tồn tại như vậy có lẽ không ai có thể chiến thắng.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận