Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại

Chương 338: A Sửu Thần Bí

“Có lẽ, ta đã không còn là chính mình nữa, hóa thành một kẻ chỉ biết chém giết và khát máu, thậm chí gần như không khác gì với những ác ma tàn bạo kia. Nhưng mà, vậy thì sao?” Nàng nhanh chóng tiến lên, bắt đầu lấy bao tay ra để chữa trị vết thương, “Sau trận chiến này, khi thế giới khôi phục lại hòa bình, ta sẽ từ chức. Một tinh linh như ta, không xứng để tiếp tục làm Vương nữa.”
Trong đầu nàng, chợt nhớ tới đại đế tinh linh Yumia đời trước, đã từng ngồi trên ngai vàng của vương điện Tinh Linh, hăng hái nói một câu: “Vương phải thừa nhận, Vương phải cho phép, Vương phải gánh vác toàn bộ thế giới!”
Đại đế Yumia đời trước hăng hái như vậy cũng không thể làm được, cho nên nàng phải cố gắng tiến lên.
Nàng im lặng, dường như giờ khắc này mới có thể hiểu được ẩn ý của câu nói kia: “Vương phải gánh vác toàn bộ thế giới này. Vì thế không quan trọng là thiện hay ác, các tinh linh không cần phải chịu đau khổ và trách mắng… Tất cả những điều này đều đã được ta quyết định, ta ép buộc các con dân phải đồng ý.”
Bỗng nhiên…
Một bóng dáng trong suốt đang ẩn nấp gần đó tới gần.
“Tật Phong Bộ.”
Bóng dáng mờ ảo như thích khách, nhanh chóng bổ nhào tới.
“Lại là ngươi!” Yumia cầm Độc Chi Luân trong tay vung lên, bóng dáng mờ ảo kia lập tức hiện nguyên hình.
Sinh vật lần này có diện mạo hơi khác thứ lúc nãy một chút, nó nhe răng nanh ra, bên trong đôi mắt ấy không có sự tàn bạo muốn hủy diệt hết tất cả, mà là một loại hoang dã thuần túy, là bản năng nguyên thủy nhất của một sinh vật, có lẽ nên nói là… Thú tính!
“Rốt cuộc thì ngươi là sinh vật gì!”
Sắc mặt Yumia vô cùng nghiêm trọng, lại tiếp tục chém giết với con quái vật này.
So với con quái vật ma tính trước đó, rõ ràng là ham muốn xâm lược của con dã thú này đã ít đi rất nhiều. Nhưng thay vào đó, nó có một loại bản năng mẫn cảm của dã thú, nó lại có thể dự đoán được rất chuẩn xác mỗi động tác của nàng.
Yumia vẫn luôn kiêu ngạo vì kỹ xảo chiến đấu của chính mình, thế nhưng trên tay sinh vật này, nàng mới thấy được cái gì gọi là kỹ xảo chiến đấu thực sự, chính là ý muốn giết chóc theo bản năng.
Trận chiến vô cùng gian nan, từng mảng từng mảng cây cối bị ăn mòn trên diện rộng, toàn bộ núi rừng hóa thành tử địa. Nhưng dường như uy áp không hề có tác dụng gì với sinh vật này, có vẻ như nó không phải là một sinh vật sống.
Yumia trốn thoát ra được, lại vội vàng rời đi.
Cái thứ sinh vật như con dã thú đang cầm đao kia chỉ im lặng nhìn theo nàng, cũng không đuổi theo.
Một lần nữa, nàng lại giống như một làn khói bay nhanh đi, trước mắt chợt xuất hiện một thị trấn hoang tàn của nhân loại, nàng chần chờ một lát rồi nhanh chóng chạy vào trong thị trấn, tiến vào một phòng nhỏ ở rìa nơi đổ nát thê lương không có một bóng người để nghỉ ngơi.
Bếp lò, bàn gỗ, cửa gỗ đã bị lật tung cả lên, hình như chủ nhân của căn nhà đã gặp phải sự nguy hiểm nào đó.
Nàng đứng lên, phía trên cửa sổ ở trong phòng có một kẽ hở, nhìn ra con đường ở bên ngoài trấn nhỏ, trong mấy mái hiên đã vỡ vụn, vẫn có mấy người phụ nữ đang ôm lấy con mình, còn người đàn ông trung niên thì đang nghĩ biện pháp tìm kiếm thức ăn cho người trong gia đình ở đống đổ nát này.
Yumia khép hờ hai mắt, bắt đầu tu dưỡng. Đã trải qua hai lần bị thương nặng, nếu như bị đuổi theo một lần nữa, chưa chắc nàng đã có thể trốn thoát.
“Rốt cuộc thứ đó là cái gì? Nếu như phải suy đoán, thì sinh vật đầu tiên là ác ma đầy ma tính, toàn thân tỏa ra sự độc ác đến cùng cực của thế gian, cái sinh vật thứ hai thì giống như dã thú trong rừng, mang theo thú tính thuần túy…”
Tâm sinh tướng, diện mạo của bọn chúng hoàn toàn phù hợp với đặc tính bên trong của chúng.
Nàng không ngừng suy nghĩ, liệu sẽ có thứ sinh vật nào tiếp theo nữa không?
Thế nhưng một giây sau, một người đàn ông đeo trường đao đi tới, khuôn mặt của hắn đẹp trai không tì vết, dịu dàng như ngọc, toàn thân tỏa ra một hơi thở tươi mát tự nhiên, dường như được tắm trong ánh sáng thần thánh, khiến người khác không nhịn được mà muốn tiếp cận, tựa như điều đó là đương nhiên.
Cái loại hơi thở này, Yumia đã quen thuộc từ lâu.
“Tinh linh?”
Cảm nhận được hơi thở này, Yumia kinh ngạc bật dậy, trong đầu ong ong.
Người đàn ông như được tắm trong ánh sáng thần thánh kia dường như không có ý muốn đánh nhau, chỉ nhẹ nhàng cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Yumia, ngươi có muốn biết sự thật đằng sau thế giới này không?”
“Sự thật nào?” Yumia cầm Độc chi luân, lúc này nàng đột nhiên cảm thấy mình vô cùng yếu đuối, không xứng đáng là Vương của các tinh linh, nàng hổ thẹn với con dân của mình.
“Mười một cây cổ thụ tinh linh cất giấu bí mật về sự thật của thế giới này, lịch sử thật sự… Ví dụ như, Yumia, rốt cuộc thì ngươi là ai?” Giọng nói của người đàn ông tràn ngập sự thần thánh, tựa như đã được ngâm trong ánh nắng êm dịu: “Yumia, ngươi… Thật sự là tinh linh sao?”
Ta thực sự là Tinh Linh sao?
Yumia nhìn vấn đề của người đàn ông này, đột nhiên có một cảm giác kỳ dị, sinh vật tràn đầy thần tính, thậm chí có thể gọi là 'Tinh Linh' này sẽ không nói dối, là một Tinh Linh hiền lành thì sẽ không lừa gạt.
"Ta là Tinh Linh, Ám dạ Tinh Linh Yumia!" Yumia kiên định nói, cảnh giác nhìn hắn.
"Ngươi thực sự là Tinh Linh sao?"
Nam nhân mỉm cười, một ngọn lửa bốc lên ở trong phòng, mời Yumia đang trọng thương ngồi xuống, để mặc nàng âm thầm kéo dài thời gian chữa thương, “Nếu ngươi thật sự là Tinh Linh, vì sao ngươi lại thiết huyết như thế? Tàn nhẫn như thế? Dẫn dắt các Tinh Linh tràn ngập thần tính thiện lương, bắt đầu tàn sát các chủng tộc khác trên diện rộng?”
Sắc mặt của Yumia lạnh đi, nhàn nhạt mở miệng nói: “Bởi vì đây là chiến tranh chủng tộc, ta không có lựa chọn nào khác. Không diệt nhân loại tận gốc, dựa vào bản tính bạo ngược của chúng, tương lai nhất định sẽ diệt sạch tộc Tinh Linh chúng ta, biến chúng ta thành nô lệ cho chúng.”
Nàng tin tưởng chỉ cần là người thông minh, sẽ không phản bác về tính chính xác của quyết sách này. Nếu đổi thành góc nhìn của nhân loại, cũng sẽ làm như vậy.
“Đúng rồi, tư tưởng này cũng không sai.”
A Sửu mỉm cười, dùng trường đao quấy đống lửa, củi lửa đang cháy lạch tạch, tựa như người lữ khách tình cờ gặp nhau trong đêm mưa ngồi tán gẫu, khoan thai nói: “Nó là quyết sách chiến tranh chính xác, nhưng nên có ở nhân loại, mà không phải của Tinh Linh lương thiện. Với tính hiền lành của Tinh Linh, dù có biết làm như vậy là đúng... Cũng sẽ không nhẫn tâm xuống tay tiến hành thảm sát như thế.”
Yumia đang muốn mở miệng.
“Đừng vội phủ nhận.”
A Sửu tiếp tục nói, “Ta đã theo dõi lịch sử tộc Tinh Linh, các nàng thiện lương, ôn nhu, không biết nói dối, là sinh mệnh hoàn mỹ hội tụ tất cả sự tốt đẹp của thế giới, được xưng là... Thần tính.
Các nàng có thể vì bảo hộ mẫu thân cổ thụ của chính mình mà phấn đấu nỗ lực, hy sinh tính mạng. Nhưng nếu là bản thân các nàng... Lấy tính tình thiện lương của Tinh Linh, liệu sẽ vì để chính mình sống sót, mà cướp đoạt sinh mệnh của chủng tộc khác?
Không, khẳng định sẽ không, các nàng quá thiện lương,
Vì để cho chính mình sống sót, mà cướp đoạt tính mạng người khác... Đây là quyết sách của nhân loại, mà không phải quyết sách của Tinh Linh... Cho nên, Yumia, ngươi thật sự là một Tinh Linh sao?”
Trong đầu Yumia trống rỗng, vào lúc này nàng mới phản ứng lại được, biết điểm mâu thuẫn chân chính. Quyết sách của chính mình tất nhiên là đúng, nhưng tư duy của nàng, căn bản không phải là tư duy mà một Tinh Linh nên có!!
Vì sự kéo dài của chủng tộc, đây là tư duy của nhân loại!
Nàng làm Đại đế Tinh Linh, sớm đã không phải Tinh Linh, có lẽ... Đã là một nhân loại?
Trong đầu nàng chấn động mãnh liệt, không thể khống chế nổi.
A Sửu tiếp tục nhàn nhạt nói, “Ta xem một lượt toàn bộ lịch sử phát triển của Tinh Linh, phát hiện Tinh Linh thiện lương, hòa thuận, ôn nhu, không có tham lam, chuyện này cũng làm cho các nàng không có chí tiến thủ... Tại rất sớm trước đó, văn minh Tinh Linh vẫn luôn không hề tiến bộ, sinh hoạt ở trong rừng cây, các nàng dừng bước ở thời đại bộ lạc đồ gỗ, đồ đá. Mà sự tham lam, mới làm cho sinh vật tiến bộ.
Như lời thần nói, dục niệm là nguyên tội của tất cả, nếu mất đi căn nguyên thần tính, đó sẽ là tai nạn và bất hạnh của tất cả sinh mệnh, nhưng nó cũng sẽ làm sinh vật đi lên.
-----
Bạn cần đăng nhập để bình luận