Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1071: Bùng cháy

Bắc Cảnh, Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền lặng lẽ nhìn Diệp Linh trước mặt, lúc này, quanh người Diệp Linh tản ra một luồng linh khí thuần khiết.

Cứ như vậy, đại khái sau nửa canh giờ, Diệp Linh chậm rãi mở mắt ra!

Vào một khắc nhìn thấy Diệp Huyền đó, nàng òa khóc.

Diệp Huyền cũng khóc!

Nhưng là cười rồi lại thành khóc!

Nước mắt không ngừng chảy ra!

Không ai biết Diệp Linh có ý nghĩa thế nào đối với hắn!

Lúc đó, muội muội chính là niềm tin của hắn!

Hắn chẳng bao giờ dám nghĩ nếu mất đi muội muội thì sẽ thế nào...

Một khi mình chết, muội muội sẽ không còn chỗ dựa!

Vì mình sống thì muội muội mới có thể sống được.

Từ lúc còn rất nhỏ, cũng chính là lúc mẫu thân hắn vừa mới rời đi, khi ấy là thời điểm khó khăn nhất của hắn, mà lúc đó, nếu không phải vì muội muội thì hắn chắc chắn không thể kiên trì tiếp được, vì ngày ấy thật sự quá khổ!

Khóc!

Tất cả!

Viêm Gia ở một bên nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt lại khá phức tạp.

Nhưng vừa nhìn thấy muội muội, hắn lại nói với bản thân mình không thể chết!

Muội muội chính là tất cả của hắn!

Vì muội muội, cho dù có khổ đến đâu, có mệt đến đâu, có khó khăn đến đâu thì hắn cũng phải kiên trì sống tiếp.

Vì trong ấn tượng của nàng, hắn thuộc loại người sát phạt vô cùng quyết đoán, thậm chí có thể nói là hơi tàn nhẫn.

Hắn không dám tưởng tượng nếu mình chết đi, muội muội sẽ phải làm thế nào!

Loại người này thường sẽ là người vô cùng coi nhẹ tình cảm, hoặc là không có cảm xúc!

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Diệp Huyền khóc!

Rất khó tưởng tượng ra được loại người như Diệp Huyền sẽ khóc.

Diệp Huyền chợt bảo: “Không có ngươi, sinh mệnh này của ta cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì.”

Diệp Huyền xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nàng: “Không phải ngươi liên lụy đến ca, mà là ca không thể bảo vệ tốt cho ngươi.”

Trong tháp, Diệp Linh im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Nàng không hề nghi ngờ gì Diệp Huyền thật sự có thể chết vì Diệp Linh!

Viêm Già cười đáp: “Đương nhiên, có hứng thú với Đạo tắc không?”

Mà Diệp Huyền lại coi trọng muội muội mình đến vậy... còn hơn cả mạng của chính hắn!

Trong đại điện, Diệp Huyền ngồi xuống, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, không nhìn ra được vẻ giận dữ gì.

...

Diệp Linh nhìn nàng, Viêm Già mỉm cười: “Một băng một hỏa, chắc hẳn sẽ rất vui đấy!”

Lúc này, đột nhiên Diệp Linh nói: “Ca... có phải ta lại liên lụy đến ngươi không?”

Viêm Già đột nhiên bảo: “Kẻ địch của hắn sẽ càng ngày càng nhiều.”

Diệp Linh gật đầu: “Ta biết!”

Nói xong, nàng nhìn về phía Viêm Già: “Ta vẫn có thể trở nên mạnh hơn nữa, đúng không?”

Diệp Linh nhìn hắn: “Nếu không có ta, ngươi đã...”

Nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt nàng: “Huynh muội chúng ta đều phải khỏe mạnh, chúng ta không bắt nạt người, nhưng nếu ai bắt nạt huynh muội chúng ta, ca nhất định sẽ khiến hắn ta không được chết tử tế, ngươi từ từ nghỉ ngơi đi, ca đi làm chút chuyện!”

Diệp Linh nhìn Diệp Huyền, nước mắt lập tức chảy xuống.

Ở trước mặt hắn là Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi.

Diệp Huyền nói: “Điều tra một chút xem lần này là ai ở sau lưng giở trò quỷ!”

Thượng Quan Tiên Nhi trầm giọng đáp: “Vừa rồi ta nhận được một thư mật.”

Diệp Huyền nhìn về phía nàng, nàng đáp: “Trong thư mật có ba bản danh sách, người đầu tiên là Đạo Môn, người thứ hai là Huyền Hoàng giới, người thứ ba là Vu tộc.”

Diệp Huyền im lặng.

Thượng Quan Tiên Nhi lại bảo: “Bản thư mật này không biết là ai gửi, chẳng qua, xét từ trước mắt thì người có năng lực để làm như vậy, hơn nữa có động cơ cũng chỉ có mỗi ba thế lực này thôi.”

Diệp Huyền im lặng.

Thượng Quan Tiên Nhi hơi do dự, sau đó nói “Nước ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới này cực sâu, cho dù bệ hạ định làm gì thì nhất định cũng phải vô cùng cẩn thận!”

Hiển nhiên nàng biết Diệp Huyền sẽ không cam lòng chịu từ bỏ, nếu đối phương chỉ động vào Diệp Huyền thì hắn có khả năng sẽ nhịn một chút, nhưng động vào Diệp Linh vậy thật đúng là không chết không dừng!

Nên nói là cho dù Kiếm Vũ môn hay là Hiên Viên tộc thì Diệp Huyền chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho!

Sau một lúc, hắn nuốt chửng giọt máu đó, trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể hắn trực tiếp bùng cháy...

Là máu của tiểu cô nương thần bí kia!

Trong điện, Diệp Huyền im lặng rất lâu, cuối cùng hắn mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một giọt máu.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Nói đến đây, nàng liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Ngươi từ từ nghỉ ngơi đi, ta với Thượng Quan Tiên Nhi sẽ đi điều tra, xem có thể tra được người đứng sau không?”

Khương Cửu gật đầu: “Ngươi hiểu thì tốt.”

Nói xong nàng hơi do dự, sau đó lại bảo: “Xin lỗi, ta không có cách nào giúp ngươi quá nhiều!”

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: “Không có ngươi với Thượng Quan Tiên Nhi thì ta hoàn toàn không có cách nào quản lý Bắc Cảnh, các ngươi đều là vợ hiền của ta!”

Vợ hiền!

Khương Cửu nhìn hắn với vẻ khinh thường: “Ngươi đang chiếm lời đấy à?”

Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: “Thật ra ta có hơi sợ, sợ liên lụy đến các ngươi!”

Khương Cửu lắc đầu: “Không có ngươi, toàn bộ người ở Hỗn Độn vũ trụ này đều đã chết hết, nhớ kỹ, ngươi không nợ chúng ta, càng không nợ bất cứ ai cả.”

Diệp Huyền im lặng.

Khương Cửu lại nói: “Đừng để bản thân mình sống quá mệt.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ không làm loạn, người chỉ có sống sót thì mới có thể báo thù.”

Khương Cửu nhìn Diệp Huyền: “Đừng quá kích động!”

Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu, sau đó rời đi.

Diệp Huyền gật nhẹ đầu: “Ta hiểu rồi, các ngươi lui xuống trước đi.”

Mà bây giờ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận