Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 349: Sinh Nhật Vui Vẻ

Lúc này, lão phụ nhìn về phía Diệp Linh, nói:

- Tiểu Linh Nhi, việc nơi này đã xong, chúng ta cần phải trở về!

- Trở về?

Diệp Linh ngây người, sau đó lắc đầu, nàng ôm chặt lấy cánh tay Diệp Huyền, nói:

- Ta muốn ở cạnh ca ca!

Lão phụ cười khổ, nói:

- Thánh vật trong cơ thể ngươi ngươi còn chưa triệt để thu phục, muốn thu phục thánh vật kia, ngươi nhất định phải quay trở lại Bắc Hàn tông, chúng ta cần dùng Bắc Hàn đại trận giúp ngươi, bằng không, thánh vật cắn trả, ngươi sẽ có nguy hiểm tính mạng!

- Thánh vật?

Thấy thế, lão phụ cười khổ, đừng nhìn Diệp Linh hiện tại có thể tùy tiện chém giết Vạn Pháp cảnh, thế nhưng nàng vẫn có tâm tính của đứa trẻ.

- Tiền bối vừa rồi nói, nếu ngươi thu phục thánh vật trong cơ thể, thực lực sẽ càng mạnh hơn đúng không, đúng không?

- Thể chất nàng có phần vượt qua chúng ta tưởng tượng... Tóm lại, nhất định phải để cho nàng quay trở lại Bắc Hàn tông.

Diệp Huyền suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, hắn nhìn Diệp Linh, cười nói:

- Đệ nhất thánh vật của Bắc Hàn tông ta, đã gần trăm năm qua không ai đạt được nó công nhận! Mà Tiểu Linh Nhi có cơ hội lớn nhất! Nếu thu hoạch được thánh vật tán thành, thực lực Tiểu Linh Nhi sẽ tăng lên cấp độ mới, đối với nàng mà nói, chỗ tốt to lớn. Còn nữa...

Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nhỏ Diệp Linh, nói:

Diệp Huyền nhìn sang lão phụ, có phần không hiểu.

Diệp Linh gật đầu một cái, nói:

Nói đến đây, vẻ mặt nàng dần dần ngưng trọng, nói:

Lão phụ gật đầu, nói:

Bất đắc dĩ, lão phụ chỉ có thể nhìn sang Diệp Huyền, hi vọng Diệp Huyền hỗ trợ khuyên giải.

Diệp Linh ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

Diệp Linh lại ôm chặt lấy Diệp Huyền, làm sao cũng không buông tay.

- Nhưng ta muốn ở cạnh ca ca!

- Vâng!

- Thực lực ngươi càng cường đại, có thể giúp ca ca càng lớn!

- Một ngày, ta bồi ca ca một ngày, sau một ngày ta sẽ trở về!

Lão phụ cười khổ.

Một ngày!

- Chờ ta xử lý việc bên này xong, ta sẽ lập tức đi Trung Thổ Thần Châu tìm ngươi, có được hay không?

Diệp Linh tựa sát vào người Diệp Huyền, hai cánh tay nhỏ ôm thật chặt cánh tay Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười nói:

- Thần công tuyệt thế? Lợi hại sao? Có lợi hại như “Vạn Dặm Băng Phong” của Bắc Hàn tông không? Nó là võ kỹ Thiên giai đấy!

- Ca đang tu luyện một môn thần công tuyệt thế, tạm thời không thể mở mắt!

- Ca, tại sao ngươi luôn nhắm mắt?

Diệp Linh cúi đầu, không nói gì.

Nghe thấy Diệp Linh nói thế, lão phụ cũng thở dài một hơi!

Cứ như vậy, Diệp Huyền mang theo Diệp Linh về tới đế đô Khương quốc, một ngày này, hắn không có làm chuyện gì khác, chuyên môn bồi tiếp Diệp Linh dạo phố và đi chơi!

Ban đêm, Diệp Huyền cùng Diệp Linh ngồi trên một đỉnh núi, trên không, một vầng trăng sáng lơ lửng, sao đầy trời.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, Diệp Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:

- Tốt!

Diệp Huyền làm sao không đồng ý? Hắn vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Diệp Linh, cười nói:

Trong mắt nàng tràn đầy vẻ cầu khẩn, hơn nữa còn có chút khẩn trương, sợ Diệp Huyền không đồng ý.

- Khả năng không có lợi hại như ngươi...

- Không có chuyện gì, chờ ca ca lần sau tới Bắc Hàn tông, ta dạy cho ngươi! A đúng rồi, Bắc Hàn tông có rất nhiều đồ tốt... Nghe tông chủ nói, về sau ta chính là Tông chủ Bắc Hàn tông, nói cách khác, những vật kia đều là của ta! Ân, đến lúc đó ca ca ngươi muốn cái gì cứ lấy cái gì, tất cả cho ngươi đều được!

Diệp Huyền: “...”

Âm thầm, vẻ mặt của Lãnh bà bà càng khó coi...

- Ca, ta muốn nghe chuyện xưa.

- Lúc trước có ngọn núi, trên núi có một cái miếu, trong miếu...

...

Sau khi trời sáng.

Trên núi chỉ còn một mình Diệp Huyền.

Thân nhân!

- Tất cả mọi người đều ở đây, thật tốt!

Nhìn Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch và Kỷ An Chi trước mặt mình, Diệp Huyền cười một tiếng, nói:

Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền, tiếp tục gặm đùi gà trong tay mình.

- Tuyệt hảo!

Bạch Trạch nhếch miệng, nói:

Tại chuôi kiếm có hai chữ nhỏ màu đen: Lôi Tiêu.

Lôi Tiêu kiếm!

Nhìn mấy thanh kiếm trước mặt mình, trong lòng Diệp Huyền có chút phức tạp, đồ vật đều là Diệp Linh lưu cho hắn!

Hắn không biết Diệp Linh làm thế nào thu thập những thanh kiếm này...

Sau một hồi, Diệp Huyền thu hồi mấy thanh kiếm, nói:

- Trung Thổ Thần Châu!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Thương Lan học viện.

Diệp Huyền về tới Thương Lan học viện, trước Thương Lan điện, thời điểm Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch nhìn thấy Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi trực tiếp xông tới ôm lấy Diệp Huyền.

Chuôi kiếm này tự mang lôi thế!

Thế!

Diệp Huyền lấy thanh Thiên giai kiếm ra, kiếm dài bốn thước năm, thân kiếm nhỏ, rộng một ngón tay, quanh kiếm còn có lôi dẫn!

Thiên giai kiếm!

Trong nạp giới có ba thanh kiếm Chân giai hạ phẩm, hai thanh kiếm Chân giai trung phẩm, một thanh kiếm Chân giai thượng phẩm! Còn có một thanh kiếm Thiên giai!

Diệp Huyền an vị trên đỉnh núi, vẻ mặt đờ đẫn nhìn về nơi xa, đến khi giữa trưa, hắn mới đứng dậy, trong tay hắn là một nạp giới!

Trong lòng hắn, mấy người Mặc Vân Khởi đã không đơn thuần là bằng hữu, mà là thân nhân.

Kiếm đạo là cô độc, nếu trên đường đi không có mấy người bằng hữu huynh đệ, dù cho đi tới đỉnh phong, có ý nghĩa gì?

Nếu có mấy bằng hữu huynh đệ sinh tử, cho dù Kiếm đạo không đến được đỉnh phong, thế thì có làm sao?

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên cười thần bí,: Diệp thổ phỉ, đừng nói trước, tới...

Nói xong, ba người Mặc Vân Khởi mang theo Diệp Huyền tiến vào Thương Lan điện, trong điện đen kịt, khi hắn đang muốn dùng kiếm ý cảm thụ mọi thứ chung quanh, đột nhiên ánh lửa nổi lên khắp bốn phía trong đại điện, cũng chiếu sáng đại điện.

Trước mặt Diệp Huyền là một cái bàn lớn, trên mặt bàn, trưng bày mười mấy món ăn, có chút đồ ăn rất khó coi, mấy bàn trong đó càng đen kịt, đã nhìn không ra là món gì.

Món ăn chính giữa là một mâm lớn, trên bàn, là một đào mừng thọ rất lớn!

Đào mừng thọ!

Mặc Vân Khởi đi đến trước mặt Diệp Huyền, nhếch miệng cười một tiếng, nói:

- Diệp thổ phỉ, sinh nhật vui vẻ!

Sinh nhật?

Diệp Huyền sững sờ tại chỗ.

Bởi vì từ khi hắn và muội muội hiểu chuyện, chưa bao giờ tổ chức sinh nhật lần nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận