Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 877: Ngươi Tính Là Thứ Gì?

Bên ngoài Giới Ngục tháp.

Đường Thanh vừa mới biến mất, Liễu Sĩ Bạch đột nhiên đi đến, hắn nhìn Diệp Huyền:

- Đường cô nương đâu?

Diệp Huyền cười nói:

- Đường cô nương bảo ta không được nói!

Liễu Sĩ Bạch híp lại hai mắt:

- Diệp công tử, tốt nhất ngươi vẫn nên nói cho rõ ràng!

Diệp Huyền đi đến trước mặt Liễu Sĩ Bạch, cười nói:

Xuy!

Diệp Huyền đi ra phía ngoài đại điện, Liễu Sĩ Bạch đột nhiên nói:

- Ngươi tính là thứ gì?

Mà lúc này, Liễu Sĩ Bạch kia đã lui đến bên ngoài đại điện, trong mắt hắn, có thêm một tia kiêng kị!

- Nếu ta nhất định muốn Diệp công tử nói thì sao?

- Liên quan gì đến ngươi!

- Liễu thành chủ, đây là bí mật giữa ta và Đường cô nương!

- Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?

Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên:

Liễu Sĩ Bạch nhìn thẳng Diệp Huyền:

Trong chớp mắt, trong không gian phía bên phải, một đầu lâu đẫm máu rơi xuống.

Bên cạnh Liễu Sĩ Bạch, một lão giả đột nhiên xuất hiện:

Thanh âm vừa dứt, một thanh phi kiếm đột nhiên chém bay đi về phía bên phải.

- Công tử, nên giữ hắn lại không?

Diệp Huyền cười nói:

Nói xong, cả người hắn đã xuất hiện ở phía bên ngoài phủ thành chủ.

- Ngươi đi thông báo cho cường giả Đường tộc phía ngoài thành! Còn lại, để bọn hắn tự xử lý đi!

- Đừng nói người này đã... vị Đại tiểu thư Đường gia kia...

Hắn nhất định phải hấp dẫn thật nhiều cừu hận!

- Không nên giữ lại! Cho dù giữ lại, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, giết hắn, ngược lại là chuyện xấu, huống chi chúng ta cũng không giết được.

Cổng phủ thành chủ, tiếng cười của Diệp Huyền như sấm, chấn động chân trời!

Liễu Sĩ Bạch lắc đầu:

Diệp Huyền này, hoặc là quá mức tự tin đối với bản thân, hoặc chính là một người điên!

Trong phủ thành chủ, Liễu Sĩ Bạch nhìn Diệp Huyền ngoài cửa, trong ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.

Giờ khắc này, gần như toàn bộ Trật Tự thành đều nghe được thanh âm của hắn!

Lão giả trầm giọng nói:

Diệp Huyền nghênh ngang đi ra phủ thành chủ, trước cổng, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, âm thầm bốn phía, có thật nhiều khí tức mạnh mẽ.

Diệp Huyền đột nhiên cười ha ha một tiếng:

- Lão tử chính là Diệp Huyền, lão tử ở ngay chỗ này, đến, cầu các ngươi đánh ta!

Liễu Sĩ Bạch lắc đầu:

Hắn càng làm lớn mọi chuyện, đám người Diệp Linh ở Thần Võ thành sẽ càng an toàn!

Diệp Huyền cũng không hề ẩn thân rời đi, bởi vì hắn nhất định phải kiếm chuyện!

Lão giả khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Đúng lúc này, bên ngoài phủ thành chủ, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên:

- Hoàng Mao tiểu nhi, chớ có càn rỡ, gia gia tới trị ngươi!

Theo thanh âm này truyền đến, một tên nam tử đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền, hắn đang muốn xuất thủ, mà lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên vạch ra một hình vòng cung từ mặt đất phóng lên tận trời.

Xuy!

Trên không, tên nam tử kia trực tiếp bay đầu, máu tươi bắn tung tóe, đầu rơi xuống đất, vừa vặn rơi vào dưới chân Diệp Huyền!

Diệp Huyền một cước đá bay đầu lâu kia, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, cười to:

- Quá yếu, tới mạnh một chút!

Bốn phía an tĩnh lại, không có người tiếp tục ra tay.

Không dám!

- Diệp Huyền, ngươi...

Nhạc lão đột nhiên giận dữ:

- Nhạc lão, trở về nói cho nhạc phụ tương lai của ta biết, ta và Thanh nhi là thật tâm yêu nhau, mong hắn đừng bổng đánh uyên ương. Miễn cho người ngoài chê cười a!

Diệp Huyền đi đến bên cạnh Đường Thanh, tay trái của hắn ôm lấy vòng eo Đường Thanh, cười nói:

Bất kể thế nào, hiện tại, kẻ nào tiến vào tháp, kẻ đấy thật không may!

Cũng không phải là Giới Ngục tháp gây nên, mà là lầu thứ sáu. Ở bên trong Giới Ngục tháp, Giới Ngục tháp có khả năng phong cấm Đường Thanh, nhưng sau khi ra ngoài, Giới Ngục tháp lại không làm được. Nhưng mà, chỉ cần tiến vào tháp, lầu thứ sáu sẽ có thể ra tay, thế nhưng bên ngoài Giới Ngục tháp, lầu thứ sáu lại không ra tay, theo hắn nói là, hắn không muốn khiến cho Thiên Đạo Vũ Trụ Bốn Chiều chú ý.

Trận thế này, nếu như Trật Tự Minh không nhúng tay vào, đủ để tuỳ tiện san bằng toàn bộ Trật Tự thành.

Nhạc lão nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi đã làm gì Đại tiểu thư!

Diệp Huyền cười nói:

- Đường cô nương và ta đã tự định chung thân, Nhạc lão, từ giờ trở đi, chúng ta là người một nhà!

Nhạc lão đột nhiên giận dữ:

- Ngươi đánh rắm, ngươi...

Đúng lúc này, Đường Thanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền.

Thời khắc này, một thân tu vi của Đường Thanh đã bị phong cấm.

Rất nhanh, Diệp Huyền đi đến cửa thành, mà lúc này, ở bên ngoài cửa thành, có ba mươi chín người đứng đấy, cầm đầu chính là Nhạc lão Đường tộc kia, mà sau lưng hắn, toàn bộ đều là thiết kỵ Đường tộc!

Nhưng mà, ở chung quanh hắn lại xuất hiện thêm một vài khí tức mạnh mẽ.

Trên đường đi, không có người ngăn cản.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đi ra phía ngoài thành.

Mà một tên cường giả Thánh cảnh, vậy mà lại bị miểu sát như thế!

Bởi vì tên cường giả Diệp Huyền vừa miểu sát kia, là cường giả Thánh cảnh!

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Thanh nhi đã mang thai, trở về nói cho nhạc phụ tương lai của ta biết, hài tử sinh ra, chúng ta sẽ trở về gặp hắn... Ân, món chí bảo kia, coi như là sính lễ của Diệp Huyền ta.

Nhạc lão tức đến phát run, hắn còn muốn nói điều gì, thế nhưng Diệp Huyền đã mang theo Đường Thanh trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Nhạc lão vừa muốn đuổi theo, thanh âm của Đường Thanh đột nhiên vang lên từ trong đầu hắn:

- Chớ đuổi!

Nhạc lão dừng lại, giờ phút này, vẻ mặt hắn khó coi tới cực điểm.

Mà âm thầm bốn phía, rất nhiều cường giả lại là một mặt mộng bức.

Diệp Huyền này là con rể Đường tộc?

Mà món bảo vật kia đã được xem như là sính lễ đưa cho Đường tộc?

Đây là chuyện náo động đến cỡ nào a?

Có vài người tin, có vài người không tin, bất kể thế nào, tình huống bây giờ càng trở nên phức tạp, ban đầu có một vài cường giả muốn đánh chủ ý vào Diệp Huyền đã bắt đầu cảm thấy do dự, cũng có người nhanh chóng quyết định tạm thời từ bỏ việc đánh chủ ý vào Diệp Huyền, chuẩn bị quan sát trước.

Đương nhiên, cũng có một bộ phận phát hiện tình huống có chút không đúng, nhưng mà, bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong phủ thành chủ.

Lão giả bên cạnh Liễu Sĩ Bạch trầm giọng nói:

- Đường Thanh đã bị khống chế!

Liễu Sĩ Bạch gật đầu:

- Diệp Huyền này, không đơn giản a!

Lão giả đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, Liễu Sĩ Bạch đột nhiên nhìn về phía không trung:

- Người của Trật Tự Minh đến. Đáng tiếc, tới chậm một chút!

Thanh âm vừa dứt, mấy tên cường giả đột nhiên xuất hiện trên vùng trời phủ thành chủ...

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận