Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1630: Ngươi có sợ không?

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền chậm rãi mở to mắt. Khi mở mắt ra, hắn ngồi dậy nhìn lướt qua bốn phía.

Đây là đâu?

Đây là ban đêm, trước mặt hắn không xa là một tòa thành cổ u ám, thành rất lớn, trông như không có biên giới, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối đâu.

Vô Biên Địa Hạ thành!

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống.

Bạch y nam tử đưa hắn và Tiểu Phạn đến Vô Biên Địa Hạ thành này!

Tiểu Phạn!

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

Diệp Huyền nói: “Có thể cảm nhận được nguy hiểm không?”

Lúc ở Vĩnh Sinh chi địa, tầng thứ chín cũng nói như vậy, thế nhưng Diệp Huyền biết tên này một mực ẩn giấu thực lực của mình.

Lúc này, Diệp Huyền đi về phía thành.

Diệp Huyền mặt trầm xuống: “Ngươi lại lừa ta!”

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Tiền bối?”

Tầng thứ chín lại nói: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng cho tiểu cô nương đó, vì nàng ta mạnh hơn ngươi rất nhiều. Ngươi chết nhưng nàng ta cũng sẽ không chết, cho nên ngươi hãy lo cho bản thân mình đi!”

Tiểu Phạn không có ở đây!

Tầng thứ chín trầm mặc một lát sau đó nói: “Tiểu tử, khó khăn và hoạn nạn cần chính ngươi đến đối mặt. Cái ngươi thiếu không phải là trợ thủ mà chính là trưởng thành. Hiện tại, nói thật ngươi thực sự hơi yếu. Ngươi kế tục nữ tử váy trắng, nhưng ta cảm thấy nếu đi ra ngoài ngươi đừng nói mình là đồ đệ của nữ tử váy trắng. Quá mất mặt người ta.”

Tầng thứ chín nói: “Trong thành!”

Tiểu Phạn đâu rồi?

Tầng thứ chín nói: “Không cảm nhận được.”

Tầng thứ chín nói: “Nếu như ngươi có thể giống như ở Vĩnh Sinh chi địa, gặp ai người đó cũng cho ngươi thứ tốt thì lão tử, lão tử sẽ không sống nữa! Thật sự như vậy sống không có ý nghĩa gì nữa."

Tầng thứ chín đột nhiên nói: “Chỗ này có chút không đơn giản, cẩn thận một chút!”

Diệp Huyền khẽ nói: “Tiền bối, ta cũng cảm thấy như vậy không có ý nghĩa, vẫn phải có chút độ khó mới được, bằng không quá không có ý nghĩa!”

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi.

Diệp Huyền đi tới trước cửa thành, khẽ nói: “Tiền bối, ngươi nói ta có thể còn may mắn không?”

Diệp Huyền ngẩn người. Sau đó, hắn vội vàng điều động huyền khí trong cơ thể, nhưng cũng không cách nào điều động được. Không chỉ như thế, ngay cả kiếm ý cũng không thể kích hoạt, hoàn toàn biến thành một phàm nhân!

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền vận chuyển Không Gian Đạo tắc, nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện ra mình căn bản không cách nào điều động được.

Tầng thứ chín nói: “Ngươi đánh nát ấn ký nhưng sức mạnh thần bí hẳn là đã đi vào thân thể ngươi rồi phong ấn tu vi và huyền khí của ngươi. Chúc mừng ngươi, hiện tại ngươi chính là một người bình thường. Đương nhiên, nhục thân của ngươi vẫn tốt. Có điều, theo ta quan sát, hẳn là ngay cả sức mạnh nhục thân ngươi cũng không thể điều động được vì cấm thuật phong ấn cả sức mạnh của ngươi. Ngươi cũng không cần quá nản lòng, với nhục thân của ngươi ở trong này hẳn là có thể chịu đòn được, đương nhiên ngươi cũng không cách nào kích hoạt Chúc Long giáp và bất tử chi thân, cho nên cẩn thận một chút, đừng bị đánh chết ngay nha.”

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, rồi đi vào Vô Biên Địa Hạ thành.

Một lát sau, Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, ngươi có biện pháp nào giúp ta giải trừ cấm thuật này không?”

Tầng thứ chín đột nhiên giận dữ nói: “Cút! Cút xa một chút cho lão tử!”

Tầng thứ chín đột nhiên nói: “Đừng sợ, ngươi phải tin tưởng chính mình, hơn nữa ta cũng tin tưởng ngươi. Tiểu tử, ngươi có thể mà, ta thấy ngươi rất giỏi.”

Miệng Diệp Huyền khẽ co giật, hắn cười giễu cợt: “Tiền bối, ngươi xem nơi này có nguy hiểm gì không, nếu ta không cách nào điều động được sức mạnh của bản thân, vậy...”

Tầng thứ chín nghiêm túc nói: “Giải trừ làm gì? Không phải ngươi nói nên gặp chút khó khăn sao? Ta cảm thấy hiện tại rất khó khăn, ngươi phải tin vào chính mình!”

Vừa mới vào trong thành, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức âm trầm. Tòa thành này rất lớn nhưng cũng trống rỗng vì hắn không cảm giác được một chút sinh khí nào.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, sao ngươi lại có chút hả hê khi người khác gặp họa vậy?”

Tầng thứ chín cười ha ha: “Có sao? Ha ha...”

Diệp Huyền: “...”

Sao lại thế này?

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Không phải ta đã đánh nát ấn ký màu đỏ rồi sao?”

Đột nhiên tầng thứ chín nói: “Hẳn là bạch y nam tử đã thi triển cấm thuật gì với ngươi rồi, đúng rồi, là ấn ký màu đỏ!”

Lúc này, Diệp Huyền hơi hoảng hốt.

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, sao người này lại như vậy chứ?

Lúc này, tầng thứ chín lại nói: “Tiểu tử, cũng không phải là ta không giúp ngươi giải trừ cấm chế, mà ta cũng không cách nào giúp được, lúc trước mượn thân hoàn hồn ta đã tiêu hao rất lớn, vì ta chống đỡ phong ấn của tầng thứ chín đi ra ngoài, cho nên hiện tại ta đang suy yếu vô cùng. Vì thế thật sự không làm gì được cấm thuật của ngươi.”

Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Thật sao?”

Tầng thứ chín nói: “Thật đấy!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Đây chính là cấm địa, nếu mình không có cách nào điều động lực lượng của bản thân, vậy phải sinh tồn như thế nào ở đây?

Hoàn toàn không thể sống sót!

Lúc ở Vĩnh Sinh chi địa, hắn đánh không được thì còn có thể chạy, mà hiện tại nếu gặp phải nguy hiểm, sợ là ngay cả cơ hội chạy cũng không có!

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: “Tiểu tử, ngươi có sợ không?”

Sợ à?

Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Ta sợ cái gì?”

Tầng thứ chín nói: “Nếu như không sợ thì tiếp tục đi đi!”

Diệp Huyền lạnh lùng đáp: “Chân mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút không được à?”

Tầng thứ chín: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận