Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1506: Ta phải nghe lệnh các ngươi sao?

Ầm!

Trong nháy mắt Diệp Huyền lùi nhanh lại, vừa lui đã cả trăm trượng, mà hắn vừa dừng lại một cái, vạt áo trước ngực đã trực tiếp rách tươm, làn da từ giữa lông mày đến phần bụng hắn trực tiếp nứt toạc ra, máu tươi bắn tung tóe!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đó, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Đao thật là nhanh!

Đây là đao nhanh nhất mà hắn từng thấy, một đao đó suýt chút nữa là có thể lấy mạng của hắn rồi!

Nếu không phải nhục thân của hắn đủ mạnh mẽ và nếu không phải phản ứng của hắn đủ nhanh thì một đao đó đã phân thây hắn!

Mà lúc này, đám người cổ cầm nam tử đó đã đuổi đến, Diệp Huyền lại bị bao vây một lần nữa!

Hắn lau máu tươi trên mặt một cái, rất nhanh, thân thể hắn đã bắt đầu khôi phục.

Hắn không nghĩ nữa, sau đó truyền âm: “Có thể liên hệ cho thư viện và muội muội của ta không?"

Chỉ có thể dựa vào mình!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nữ tử trước mặt, mặc dù chỉ giao thủ một hiệp nhưng hắn đã biết được đối phương lợi hại thế nào!

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống.

Lúc này, trong đầu Diệp Huyền đột nhiên vang lên giọng nói của Huyền Thiên Sách: “Diệp Thần Sư không thể chủ quan, nàng ta chính là thiên tài yêu nghiệt nhất của Võ quốc bây giờ, mấy năm trước nàng ta đã đạt tới Thiên Cơ cảnh, đao đạo đã bước vào phàm đao đệ nhất trọng, được xưng là thiên tài yêu nghiệt nhất Võ quốc trong vạn năm qua, bây giờ Táng Thần kỵ binh của Võ quốc do nàng ta thống lĩnh! Còn nữa, nghe đồn năm đó Lý Mộ Bạch muốn nhận nàng ta làm đồ đệ nhưng bị nàng ta cự tuyệt! Nàng ta nói, trên đời này không có người có tư cách làm sư phụ của nàng ta!"

Võ Thắng Nam quay qua nhìn cổ cầm nam tử: “Có vấn đề?"

Nam tử người đeo cổ cầm trên lưng đó nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó lại nhìn về phía nữ tử đeo đao cách đó không xa, khẽ gật đầu ra hiệu: “Võ cô nương!"

Nơi xa, Võ Thắng Nam đột nhiên nói: "Ta đánh với hắn một trận!"

Võ Thắng Nam!

"Võ Thắng Nam!"

Huyền Thiên Sách nói: "Nữ Đế bị giữ chân, thư viện cũng bị người ta giữ chân!"

Võ Thắng Nam không để ý tới cổ cầm nam tử mà nhìn về phía Diệp Huyền: “Đánh với ta một trận!"

Sự thật chứng minh, thế hệ trẻ tuổi trong Ngũ Duy vũ trụ này cũng không yếu, chỉ là Diệp Huyền hắn không gặp được mà thôi!

Nói xong, nàng chậm rãi đi tới chỗ hắn.

Nam tử đeo cổ cầm hơi do dự.

Cổ cầm nam tử trầm giọng nói: "Chúng ta tốt nhất là một kích giết hắn ngay!"

Kiếm như kình lôi, chớp mắt đã tới!

Thiên Tru Kiếm bay ra.

Một kiếm bổ xuống.

Nơi xa, ngón cái tay trái của Diệp Huyền đột nhiên vẩy nhẹ một cái.

Diệp Huyền thu kiếm chặn lại.

Tay phải nàng đặt ở trên chuôi đao, đi rất chậm, giống như đang tản bộ, xung quanh nàng, không có một chút sóng năng lượng dao động nào.

Võ Thắng Nam bước lên một bước, bổ một đao ra sau đó lập tức thu đao về vỏ!

Hắn lập tức bay ra ngoài, nhưng trong nháy mắt khi hắn bay ra ngoài, trọng kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mất, thay vào đó là Thiên Tru kiếm, mà Thiên Tru kiếm lại trực tiếp hóa thành một đạo phi kiếm chém về phía Võ Thắng Nam!

Ầm!

Vù!

Ầm!

Võ Thắng Nam lùi lại một bước, mà không gian xung quanh hai người trực tiếp nổ bể ra!

Lúc này, Võ Thắng Nam đột nhiên cầm đao vung về phía trước một đường, thuận thế chém về phía Diệp Huyền.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Thiên Tru kiếm bay ngược lại, mà lúc này, Diệp Huyền lại xuất hiện ở trước mặt Võ Thắng Nam đó, hắn duỗi tay nắm chặt lấy Thiên Tru kiếm rồi bổ một kiếm về phía Võ Thắng Nam, Võ Thắng Nam giơ ngang đao lên chặn lại, nhưng mà đúng lúc này, Thiên Tru kiếm của Diệp Huyền biến thành một thanh trọng kiếm, mà chỉ trong nháy mắt như thế, sức mạnh trọng kiếm của hắn đột nhiên tăng vọt, không chỉ có như thế, trên thân trọng kiếm còn có tự linh chữ 'Diệt!'

Ầm!

Nơi xa, Võ Thắng Nam đó đột nhiên rút đao trảm một cái, một trảm này trực tiếp trảm lên trên mũi trường kiếm của Diệp Huyền.

Ầm!

Thiên Tru kiếm trực tiếp bị chặn lại tại nguyên chỗ, nhưng mà lúc này, Diệp Huyền lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, trong tay hắn lại có thêm một thanh trọng kiếm, hai tay hắn cầm kiếm bỗng nhiên bổ về phía trước một cái.

Một kiếm bổ xuống có khí thế hủy thiên diệt địa!

Vốn dĩ sức mạnh nhục thân của Diệp Huyền cực mạnh, một kiếm này chém xuống, không gian xung quanh trực tiếp không chịu nổi mà rạn nứt ra!

Võ Thắng Nam hơi nhíu mày lại, nàng đột nhiên rút đao, đao rất nhanh, một đao này cắt ngang bụng Diệp Huyền.

Nàng không phòng ngự một kiếm này của hắn, bởi vì nàng rất tự tin về tốc độ xuất đao của mình!

Mà Diệp Huyền cũng không hề thu tay lại phòng thủ, đại đao bổ thật mạnh xuống.

Ngay lúc đao của Võ Thắng Nam cách phần bụng Diệp Huyền còn nửa tấc thì một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên bao phủ lấy nàng!

Kiếm Vực!

Có nó trấn áp, đao của Võ Thắng Nam trực tiếp bị ép cho ngừng lại!

Mà kiếm của Diệp Huyền cũng bổ xuống.

Ầm!

Võ Thắng Nam lập tức lùi nhanh lại đến hơn mười trượng, nhưng Diệp Huyền cũng liên tục lùi nhanh lại, phần bụng hắn vẫn bị cứa, không sâu, chỉ hơn một tấc!

Nhưng nếu như không có Kiếm Vực trấn áp thì không phải chỉ sâu nửa tấc thôi đâu mà sợ là cả người cũng sẽ bị bổ đôi ra mất!

Nơi xa, Võ Thắng Nam nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt có một tia kinh ngạc: “Vực!"

Diệp Huyền nhìn về phía nàng, không thể không nói, nữ nhân này thật sự rất mạnh, đặc biệt là đao của đối phương quá nhanh!

Lúc này, cổ cầm nam tử ở một bên đột nhiên nói: "Võ cô nương, đừng quên mục đích của chúng ta!"

Võ Thắng Nam có chút trầm ngâm, sau đó nói: "Đỡ thêm một đao cuối cùng của ta!"

Cổ cầm nam tử đó sầm mặt lại: “Võ cô nương, Nguyên Thiên đại tôn đã dặn dò..."

Võ Thắng Nam đột nhiên nhìn về phía hắn ta: “Đó là dặn dò của Phệ Linh tộc ngươi, làm sao, ta cũng phải nghe lệnh của Phệ Linh tộc ngươi hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận