Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3061: Di tích cổ xưa

Thanh sam nam tử liếc nhìn Mục lão bằng ánh mắt bất lực: "Làm mấy chuyện này làm gì..."

Mục lão cười ha ha: "Thì là hình thức thôi mà! Chúng ta đi!"

Mọi người bèn đi về phía đỉnh núi. Khi lên đến đỉnh núi, một tòa cổ thành to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

Diệp Huyền liếc nhìn cánh cổng thành trên không trung, ở đó có ba chữ lớn: Khai Thiên thành.

Sau khi tiến vào thành, con đường bên trong phải rộng đến cả trăm trượng. Hai bên đường có vô số người. Những người này đều nhìn mấy người Diệp Huyền bằng ánh mắt hiếu kì.

Khai Thiên thành!

Dọn đường chào khách!

Đãi ngộ như thế này đúng là chưa từng xuất hiện trong ngàn năm trở lại đây!

A Mộc Liêm!

Thiên tài yêu nghiệt nhất trong lịch sử của Khai Thiên tộc!

Mục lão nhíu mày: "Có vấn đề gì sao?"

A Mộc Liêm!

Mục lão gật đầu: "Đi sắp xếp đi, Diệp tiểu hữu muốn mượn Thánh Địa!"

Bởi lẽ A Mộc Liêm chính là hi vọng tương lai của Khai Thiên tộc!

Người đến là ai vậy?

Địa vị của người này ở Khai Thiên tộc cực kì đặc biệt, bởi lẽ từ lúc sinh ra huyết mạch của người này đã biến dị. Sự biến dị này khiến huyết mạch của tất cả mọi người trong Khai Thiên tộc đột phá, nhờ đó mà thực lực tổng thể của Khai Thiên tộc cũng tăng lên rất nhiều!

Nghe vậy, sắc mặt lão giả lập tức thay đổi: "Chuyện này..."

Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Huyền rồi cung kính hành lễ: "Tham kiếm Mục lão, tham kiếm Dương tông chủ!"

Nghe vậy, lão giả bèn sững sờ, sau đó trầm mặc.

Lúc này, thanh sam nam tử đột nhiên nói: "Không sao, chúng ta đợi là được!"

Lão giả vội nói: "Không có! Chỉ là hiện giờ A Mộc Liêm đang dùng Thánh Địa..."

Mục lão thấy có lỗi: "Dương huynh..."

Có thể nói, địa vị của A Mộc Liêm ở Khai Thiên tộc thậm chí còn cao hơn một tộc trưởng là hắn ta!

Lần này thì Mục lão thấy khó xử rồi!

Thanh sam nam tử trừng mắt nhìn nàng: "Không thể!"

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Còn về việc có trả hay không thì nàng chưa bao giờ nghĩ tới!

Mục lão chắp tay: "Đa tạ!"

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó huơ huơ móng vuốt chỉ về phía Diệp Huyền.

Thanh sam nam tử mỉm cười: "Chuyện nhỏ mà thôi!"

Thanh sam nam tử nhìn Mục lão, mỉm cười: "Ta đưa tiểu gia hỏa này đi dạo một lát, ngươi cứ bận việc của mình đi!"

Diệp Huyền: "..."

Nhị Nha nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Suy nghĩ này của ngươi được đấy!"

Thanh sam nam tử nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta đi dạo và trò chuyện!"

Ai quy định mượn đồ là phải trả chứ?

Với những suy nghĩ linh tinh của hai tiểu gia hỏa này, thanh sam nam tử cũng thấy hơi đau đầu!

Hắn ta không đồng ý, Nhị Nha bèn bĩu môi. Nàng nhìn Tiểu Bạch, nhún vai: "Giờ Dương ca đang cực kì đề phòng chúng ta, phải làm sao bây giờ?"

Nhị Nha đột nhiên nói: "Dương ca, chúng ta có thể tự đi chơi không?"

Mà trong thế giới của Nhị Nha, nàng lấy bảo vật tức là nàng mượn!

Trong thế giới của Tiểu Bạch, chỉ cần bảo vật tự đi theo nàng thì không gọi là cướp, cũng không tính là trộm!

Đương nhiên hắn ta hiểu ý của tiểu nha đầu này. Chắc chắn là Tiểu Bạch lại cảm nhận được bảo vật gì đó, hai tiểu gia hỏa này muốn đi tìm bảo vậy đây mà...

Mục lão do dự một lát rồi gật đầu: "Cần gì cứ gọi ta nhé!"

Thanh sam nam tử gật đầu: "Được!"

Mục lão chắp tay, sau đó lui xuống!

Thanh sam nam tử đưa mấy người Diệp Huyền đi về phía xa xa. Trên đường đi, hắn ta cười nói: "Có phải ngươi rất tò mò về nơi này hay không?"

Diệp Huyền gật đầu.

Thanh sam nam tử nói: "Đây là Khai Thiên tộc! Ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi về một loại huyết mạch cực kì đặc biệt không, còn đặc biệt hơn Bất Tử Huyết Mạch ấy?"

Diệp Huyền gật đầu: "Là ở Khai Thiên tộc này à?"

Thanh sam nam tử gật đầu: "Khai Thiên Huyết Mạch! Loại huyết mạch này cực kì đặc biệt, đương nhiên không lợi hại bằng Phong Ma Huyết Mạch nhà chúng ta đâu!"

Diệp Huyền: "..."

Thanh sam nam tử lại bảo: "Thánh Địa kia của bọn họ thú vị lắm, đó là một nơi chuyên dùng để tu luyện, một cách thức tu luyện rất đặc biệt. Nếu như ngươi có thể ở đó tu luyện một khoảng thời gian thì thực lực chắc chăn sẽ nâng cao!"

Diệp Huyền tò mò hỏi: "Cha này, Khai Thiên tộc như thế nào vậy?"

Thanh sam nam tử cười nói: "Người khai phá!"

Diệp Huyền: "..."

Nói đến đây, hắn ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Nếu ngươi đi thì hãy nhớ báo tên của ta nhé! Bằng không ta sợ ngươi sẽ ngỏm mất!"

Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ngươi mà tò mò thì sau này có thể tự tới đó mà xem! Nơi đó không có sức hấp dẫn đối với ta!"

Diệp Huyền lắc đầu.

Thanh sam nam tử nói: "Khai Thiên Giới, một thế giới rất xa so với vũ trụ của các ngươi. Mặc dù nơi này không đặc biệt bằng Dị Duy Giới, tuy nhiên nó cũng không hề đơn giản đâu!"

Diệp Huyền hỏi: "Không đơn giản như thế nào?"

Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ngươi có biết tại sao Khai Thiên tộc lại không đi khai phá nữa mà dừng tại nơi này không?"

Diệp Huyền lắc đầu.

Thanh sam nam tử nói: "Bởi vì ở sâu bên trong dãy núi kia có rất nhiều di tích cổ xưa chưa được khai quật. Khai Thiên tộc ở lại nơi này là muốn ăn trọn những di tích cổ xưa ấy. Có điều, dù bọn họ đã thám thính cả mấy chục vạn năm nhưng mới làm được chưa đến một phần mười."

Diệp Huyền chớp chớp mắt: "Cha này, có phải ngươi từng tới đó không?"

Thanh sam nam tử bật cười ha ha: "Ta từng tới đó!"

Diệp Huyền hỏi: "Có những gì thế?"

Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn xung quanh: "Ngươi có biết đây là nơi nào không?"

Thanh sam nam tử gật đầu: "Tộc này thú vị lắm, mục đích của tiên tổ của bọn họ là đưa người trong tộc đi mãi trong vũ trụ mênh mông... Đi thám hiểm!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Người khai phá?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận